Ngay khi Lý Thần nói ra những lời này, ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh đều thay đổi.
Đối với bọn họ, Lý Thần là con rể tương lai của Tô Đông Thăng, nếu như không phải có Tô Đông Thăng, anh thậm chí còn không có tư cách tham dự diễn đàn này.
Nhưng bây giờ, ngay cả Tô Đông Thăng cũng không thể làm gì được Vạn Thủ Cường nói gì đến Lý Thần?
Trong trường hợp có sự chênh lệch quá lớn giữa thực lực của đôi bên, đó chỉ là biểu hiện của hiếu thắng và không biết tự lượng sức mình mà thôi.
Trong đám người, Kiều Khắc Lý lắc đầu, cảm thấy Tô Đông Thăng cũng là một người khôn ngoan, sao lại có một cậu con rể mất não như vậy?
Còn Vạn Thủ Cường nhìn chằm chằm Lý Thần bằng ánh mắt u ám, cười ngông cuồng một tiếng, giống như một vị vua ở trên cao nghe thấy lời khiêu khích của một kẻ ăn xin vậy.
“Thằng nhãi, mày là cái thá gì?”, Vạn Thủ Cường hung hãn nói một câu.
“Đến bố vợ mày cũng chỉ là rác rưởi trong mắt tao thôi, huống hồ là mày? Nếu như tao là mày, tao sẽ cố gắng khuyên nhủ bố vợ mình, biết điều một chút, đừng có đối đầu với tao, nếu không bát cơm khó khăn lắm mới giữ được nói không chừng sẽ bị đạp đổ đấy”.
“Thật đúng là không biết sống chết, chăm chỉ giữ miếng đất của mình đi không tốt sao? Mỗi năm thu lãi hàng chục triệu, sống qua ngày là được rồi, cứ nhất quyết đòi nhảy ra nộp mạng làm gì không biết!”
Tô Đông Thăng lạnh lùng nhìn chằm chằm Vạn Thủ Cường, trong mắt lộ ra sự hận thù điên cuồng: “Vạn Thủ Cường, Tô Đông Thăng tôi thề rằng, nhất định sẽ khiến ông chết không yên thân! Mối thù của Lâm Lâm, tôi nhất định phải báo!”
Vạn Thủ Cường phá lên cười, nói: “Mẹ kiếp ông chẳng là cái đéo gì trong mắt tôi mà còn đòi báo thù? Tranh thủ lúc này quay lại đóng gói mọi thứ, giữ vững số tiền trong tài khoản ngân hàng thì còn có thể hưởng một tuổi già vui vẻ!”
“Vạn Thủ Cường tôi nói được làm được, đợi