Lúc này Tô Đông Thăng cũng đẩy những người đang giữ mình ra đi tới.
Tô Đông Thăng hậm hực liếc nhìn Vạn Thủ Cường một cái, nói với Lý Thần: “Chúng ta đi trước, những chuyện về sau, đợi quay về rồi bàn kế lâu dài”.
Lý Thần gật đầu, rời đi cùng Tô Đông Thăng.
Những người khác hoàn toàn không dám ngăn cản.
Còn Vạn Thủ Cường nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người họ, ánh mắt hiện lên sự thâm độc và hận thù.
“Chúng mày chờ đấy cho tao! Tao sẽ giết chết chúng mày! Khiến cho chúng mày phải quỳ xuống trước mặt tao cầu xin!”
…
Sau khi đi ra khỏi khách sạn, Tô Đông Thăng kéo Lý Thần đi tìm một quán ăn đêm.
Thể là cặp bố vợ - con rể với khối tài sản lên tới mười tỷ này thản nhiên đi vào một quầy ăn tối, uống bia và ăn đồ nướng rẻ tiền.
Lý Thần biết tâm trạng Tô Đông Thăng không tốt, vì vậy cũng không nói nhiều, chỉ bảo ông chủ mang ra một đĩa đậu phộng và một đĩa dưa chuột, thêm hai chai bia.
Cùng bố vợ uống say cũng là một trong những khóa học bắt buộc để trở thành một chàng rể tiêu chuẩn.
Mở chai bia ra, đổ đầy hai cốc, Tô Đông Thăng cầm chai bia gõ mạnh lên mặt bàn đầy dầu mỡ.
Cởi cà vạt và mở cúc áo sơ mi, Tô Đông Thăng nhướng mày, cười khổ nhìn Lý Thần: “Hôm nay có phải chú mất mặt lắm không?”
Lý Thần lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không mất mặt, rất đàn ông!”
Tô Đông Thăng mỉm cười, nói: “Lâm Lâm là mẹ của Tô Vãn Thanh, đã ở bên cạnh chú từ năm mười chín tuổi, bà ấy là con gái của một giáo sư đại học.
Khi đó chú chỉ là một thằng nhà quê nghèo khó và không có gì cả”.
“Nhưng khác với những câu chuyện cẩu huyết, gia đình Lâm Lâm luôn rất ủng hộ quyết định của bà ấy, đối xử với chú rất tốt, số vốn kinh doanh đầu tiên của chú cũng là do bố cô ấy lấy tiền lương tiết kiệm của mình để cho chú vay”.
“Mặc dù Lâm Lâm bị tim bẩm sinh do dị dạng mạch máu nhưng điều đó không ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày, bác sĩ nói rằng căn bệnh này dù không thể chữa khỏi nhưng vẫn có thể sống tới năm bảy mươi tuổi”.
Lúc này, ông chủ mang hai đĩa thịt nướng tới, Lý Thần gắp một xiên rồi cho vào miệng, sau đó cầm cốc bia lên cạn với Tô Đông Thăng, uống một hơi hết sạch: “Một câu chuyện thật đẹp”.
Tô Đông Thăng