Lưu Quân nhẹ giọng nói xong liền không quan tâm đến hai người họ nữa.
Ngô Hồng Hà và Ngô Giang Hải cũng không dám lơ là, vội vàng bước vào trong phòng khách, đứng trước mặt Lý Thần cung kính chào hỏi: “Anh Lý, xin chào”.
Lý Thần quay đầu lại liếc nhìn hai anh em một cái, mấy ngày không gặp, dáng vẻ không có gì thay đổi nhưng thái độ đã quay ngoắt 180 độ.
Khát vọng sinh tồn được thể hiện một cách mãnh liệt.
“Các anh rất sợ tôi à?”, Lý Thần tinh nghịch nói.
Ngô Giang Hải ngượng ngùng cười nói: “Không giấu gì anh Lý, thật sự có hơi sợ”.
Ngô Hồng Hà cũng vội vàng nói lời hay ý đẹp: “Trước đây hai anh em chúng tôi, đặc biệt là tôi, có mắt như mù nên mới đắc tội với anh Lý, cũng may anh Lý rộng lượng không ghi thù kẻ tiểu nhân, tha cho anh em chúng tôi, vì vậy khi chúng tôi gặp anh Lý càng thêm phần nể phục”.
Lý Thần mỉm cười, không hề nghi ngờ sự chân thành của hai anh em nhà này.
“Tốt lắm, những con cháu xuất thân từ nhà quyền thế như các anh, mặc dù mắt cao hơn đầu, coi xuất thân và thế lực của gia tộc như nguồn vốn để giẫm đạp lên người khác, nhưng cũng chính vì vậy mà các anh hiểu rõ cách tôn trọng kẻ mạnh hơn những người bình thường”.
“Vì vậy bây giờ tôi có một việc nhỏ muốn