Ngô Hồng Hà ngây ra một lúc, sau đó vô thức gật đầu nói: “Biết chơi một chút”.
“Một trò lừa đảo, làm được không?”
Lúc này Ngô Hồng Hà mới phản ứng lại, thì ra Lý Thần muốn mình làm dân cờ bạc ‘bịp’.
Những mánh khóe như thế này, chỉ cần là dân chơi cờ bạc lâu một chút đều sẽ biết, hơn nữa chỉ cần trên bàn cờ bạc thì nhất định phải có những mánh khóe này.
Cũng chỉ là một chiêu thức của người chơi mà thôi.
“Biết”, Ngô Hồng Hà hạ quyết tâm, nghiến răng nói.
Lý Thần ngoắc ngón tay, Lưu Quân bước tới, mang theo một túi tài liệu, lấy ra một tập tài liệu từ trong đó rồi ném lên bàn trà giữa ba người.
Tập tài liệu này là thông tin cá nhân của Vạn Thủ Cường, ảnh của ông ta chình ình trên đó.
Khi hai anh em Ngô Giang Hải và Ngô Hồng Hà vừa nhìn thấy ảnh và tên của Vạn Thủ Cường, đồng tử của họ đồng thời thắt lại.
“Chú của hai anh chính là mục tiêu của trò chơi này”, Lý Thần thản nhiên nói.
Nghe thấy Lý Thần trực tiếp chỉ ra quan hệ giữa bọn họ, Ngô Giang Hải cười khổ nói: “Anh Lý, không biết chú của chúng tôi đắc tội gì với anh rồi? Để tôi bảo chú ấy qua đây xin lỗi anh?”
Lý Thần giơ tay ngăn cản lời nói của Ngô Giang Hải, lãnh đạm nói: “Đây không phải là đắc tội, là mối thù liên quan đến chuyện sinh tử.
Các anh không làm người trung gian nổi đâu, kể cả bố của các anh Ngô Hán Lâm cũng vậy”.
Nghe thấy câu này, Ngô Giang Hải và Ngô Hồng Hà nhìn nhau, hai người cùng cảm thấy ớn lạnh từ xương sống, chạm tới tận sâu thẳm trong tâm hồn.
“Theo như tôi biết quan hệ giữa các người không tốt lắm, đúng không?”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
Con ngươi trong mắt Ngô Giang Hải co rút lại, cười khan