Tào Quốc Nghiêm vừa nói vừa phất tay, dẫn theo hai thuộc hạ của mình định rời đi.
“Đi chậm nhé, không tiễn”, Lý Thần thản nhiên nói.
Cánh cửa phòng họp bị Tào Quốc Nghiêm tức giận đóng sầm, Lý Thần quét mắt nhìn biểu cảm kỳ lạ của các quản lý trong phòng.
Ngoài đội của Lâm Nhiễm tới từ Hồng Kông ra, những quản lý cao cấp khác của Hoa Nghị Huynh Đệ đều mang vẻ lo lắng, dường như định nói gì đó nhưng lại không dám.
“Mọi người không cần lo lắng, tôi không lấy chuyện trọng đại như vậy ra để đùa đâu”.
Có câu nói của Lý Thần, những người khác chẳng còn cách nào khác, đành phải lựa chọn tin anh.
Dù sao thì Lý Thần mới là người bị áp lực nặng nề nhất.
Với những kẻ dưới như bọn họ, trời có sụp thì vẫn có người đỡ cho.
“Mọi người đưa danh sách đã vạch ra, để mọi người cùng xem đi”, Lý Thần dặn dò.
Chuyện này trước giờ luôn do Lữ Binh phụ trách, ông ta nghe thấy vậy thì lập tức phát danh sách lên màn hình.
Trong danh sách hơn trăm người này, chắc chắc là phần lớn Lý Thần không biết, thế nhưng phía sau danh sách sẽ có ghi chú về thân phận của bọn họ.
Giống như trước giờ Tào Quốc Nghiêm đã nghĩ, đúng là cũng có vài con chó, con mèo nhỏ, căn bản không đủ tư cách có mặt.
Lữ Binh cũng cảm thấy lúng túng, nói: “Chủ tịch, những người mà chúng tôi có thể liên lạc được chỉ có từng này.
Phần lớn đều là hội trưởng hội thương nghiệp các vùng và có một số người chủ động tới đăng ký.
Sau khi thống nhất lựa chọn thì chỉ còn từng này”.
Lý Thần nhìn màn hình, đột nhiên đưa tay lên chỉ vào một cái tên: “Nhan Hạ, Quan Lâm Lâm, ai thêm hai người này vào vậy?”
Lữ Binh vội