Cuối cùng cũng quay về rồi!
Phạm Khôn bước ra khỏi ga tàu hỏa, nhìn thấy con đường quen thuộc, bất giác hít một hơi thật sâu.
Bảy năm bôn ba ở nước ngoài cuối cùng đã kết thúc.
Ngày hôm nay, anh không chỉ áo gấm về làng, anh còn muốn báo thù, tiến hành kế hoạch phục thù của mình tới tất cả những kẻ từng bắt nạt, khinh thường,
bài xích, thậm chí là hãm hại anh.
Không cần biết ai với ai, chỉ cần họ nợ anh, lần này anh phải đòi đủ!
Để nhìn cho rõ bộ mặt xấu xí méo mó của đám “chủ nợ” ngày xưa, Phạm Khôn giấu kín thân phận giàu nứt đố đổ vách của mình. Trước khi bước lên tàu hỏa hồi hương, anh mua cho mình bộ đồ bán bên vệ
đường.
Việc đầu tiên sau khi trở về quê hương là tìm đến “cò bẩn” năm đó.
Phạm Khôn bước ra khỏi ga tàu hỏa, đang chuẩn
bị đi về phía trạm xe buýt cách đó khá xa thì một
chiếc Ferrari đỏ rực lướt ngang qua người anh rồi đột
ngột dừng lại ở đoạn đường phía trước.
Khi Phạm Khôn bước ngang qua chiếc siêu xe này, cửa kính xe đột nhiên hạ xuống, một gương mặt cực kỳ xinh đẹp nghiêng qua nhìn anh, thậm chí người này còn tháo kính râm ra nhìn Phạm Khôn rồi sững sờ hô lên một tiếng: “Đồ bỉ ổi?” (Trong tiếng Trung, đồ bỉ ổi
tức “phạm tiện” đồng âm với tên Phạm Khôn.)
Phạm Khôn nghe vậy mới quay sang nhìn, anh
cũng sững sờ: “Phương Nhã Đan?”
“Hóa ra là cậu thật à? Trông chán đời thế, tôi còn tưởng tôi nhìn nhầm cơ”, Phương Nhã Đan hất đầu:
“Lên xe đi!”
Phương Nhã Đan là thiên kim tiểu thư một hộ giàu có ở Giang Thành, năm đó cô nàng này và Lý Hiểu Lan được gọi là chị em hoa khôi của trường.
Phạm Khôn vội vàng lên xe, một mùi hương thanh nhã thoang thoảng bên cánh mũi khiến anh thấy phấn
chấn hẳn lên.
Phương Nhã Đan mặc váy liền, đôi chân vẫn chói mắt hệt như năm nào, đã vậy còn gợi cảm hơn rất nhiều. Phạm Khôn không kiềm chế được mà nuốt
nước bọt.
“Bao năm không gặp rồi, nghe nói tốt nghiệp cấp
ba xong cậu ra nước ngoài làm thuê hả. Bây giờ cuộc
sống thế nào rồi?”
“Cái gì mà làm thuê chứ? Người ta gọi là xuất khẩu lao động, bốc gạch trên công trường ở bên nước
ngoài”.
“Thu nhập khá chứ?” nói rồi, Phương Nhã Đan
cũng liếc mắt đánh giá Phạm Khôn.
So với quá khứ, Phạm Khôn cao hơn một chút, da đen hơn một chút, cơ thể cũng rắn chắc hơn. Lúc không nói chuyện thì còn đỡ, vừa mở miệng ra, dáng vẻ tỉ tiện của thuở nhỏ lại xuất hiện.
“Đừng nhắc đến thu nhập nữa. Năm đó gặp phải bọn môi giới vô lương tâm, đất nước mà chúng tôi đến á, chiến sự quanh năm, chạy thoát thân còn không kịp. Đây này, trước lúc về nước lại bị quân đội vũ trang không biết rõ tên của bản địa vét sạch tài sản. Nếu không nhờ đại sứ quán giúp đỡ, tôi còn chẳng mua nổi vé máy bay về nước”.
Nhìn anh mặc toàn quần áo vỉa hè rẻ tiền, Phương
Nhã Đan tin lời anh nói.
Trong đầu Phương Nhã Đan đột nhiên hiện ra hình ảnh Lý Hiểu Lan khóc không ra nước mắt, trong đôi
mắt lập tức lóe lên ánh sáng kỳ dị.
“À phải rồi, Phương Nhã Đan vừa lái xe vừa hỏi
chuyện: “Hình như năm đó cậu vẫn yêu thầm Lý Hiểu
Lan mãi nhỉ?”
Đâu chỉ riêng gì Phạm Khôn, gần như tất cả các bạn nam cùng lớp đều thầm thương trộm nhớ Lý Hiểu Lan và Phương Nhã Đan.
“Ai nói thế? Tôi yêu thầm cậu mà!”
Nếu câu nói này được thốt ra từ miệng Trương Quốc Đống chắc Phương Nhã Đan sẽ phấn khích lắm, tiếc rằng nó được thốt ra từ miệng Phạm Khôn nên Phương Nhã Đan chỉ khẽ nhếch môi.
Cô ta mỉm cười: “Có muốn cưới Lý Hiểu Lan về làm vợ không?”
Phạm Khôn sững người.
“Nếu cậu muốn, tôi đảm bảo cô ấy sẽ lấy cậu”.
Phạm Khôn hoàn toàn chấn động!
“Không cần ngại ngùng xấu hổ gì đâu, nể tình chúng ta đều là bạn cùng lớp năm xưa, tôi tính thành toàn cho hai người”.
Phạm Khôn nín lặng.
Lý Hiểu Lan không chỉ xinh xắn rạng ngời mà hình như bố cô còn làm lãnh đạo ở một đơn vị nào đó, ngoại trừ việc không nhiều tiền bằng gia đình Phương Nhã Đan thì các phương diện khác như địa vị hay phẩm chất đều “trên cơ” Phương Nhã Đan. Dựa vào
cái gì mà cô ả này đòi quyết định thay cho Lý Hiểu Lan?
Phạm Khôn tỏ ra khinh thường: “Người đẹp họ Phương ơi, cậu tưởng tôi bị ngu chắc?”
“Nói thế tức là cậu đồng ý rồi chứ gì?”
“Tôi…
“Mang theo chứng minh thư nhân dân chưa?”