Oh shit, hạnh phúc đến đột ngột quá đấy nhỉ?
Phạm Khôn theo chân hai cô gái đi vào Cục dân chính, điển xong đơn xin đăng ký kết hôn, chụp thêm ảnh kết hôn ở cửa hàng bên cạnh, khi lấy được đăng
ký kết hôn, anh có cảm giác như mình đang mộng du.
Lúc này Phương Nhã Đan lại kéo Lý Hiểu Lan sang một bên, thì thầm hỏi nhỏ: “Tôi biết cô rất khó khăn, bây giờ đối với cô mà nói, sáu trăm ngàn tệ đúng là con số trên trời, nhưng đối với tôi, nó cũng không phải số tiền nhỏ. Chúng ta vẫn nên quy ước ngày hoàn trả chứ nhỉ?”
Yêu cầu của Phương Nhã Đan không hề quá đáng, nhưng Lý Hiểu Lan hoàn toàn nghẹn lời. Cô gánh nợ nần chồng chất, quả thực không biết đến khi nào mới có tiền để trả.
“Cô… cô đặt ra kỳ hạn đi?”
Phương Nhã Đan thở dài: “Thế này nhé, nể mặt tình bạn hơn hai mươi năm mà cô vừa nhắc tới, nếu trong vòng một năm cô có con với Phạm Khôn, tôi sẽ không cần cô trả lại sáu trăm ngàn tệ này nữa. Nếu
không, tôi gia hạn thêm một năm, trong vòng hai năm,
cô phải trả lại sáu trăm ngàn tệ này cho tôi”.
Bố của Lý Hiểu Lan bị hỏng thận, chỉ tính riêng tiền mua thận đã cần tới ba trăm ngàn tệ, chưa bao gồm chi phí phẫu thuật và điều trị, cộng thêm chỉ phí chăm sóc phục hồi sau này và các khoản sinh hoạt thường ngày của họ, sáu trăm ngàn tệ này đúng là
tiền cứu mạng.
Ông Lý Gia Lương, bố của Lý Hiểu Lan nguyên là trạm trưởng trạm kiểm tra chất lượng công trình xây dựng. Tuy chức vụ không cao, nhưng trong tay có quyền hành thực tế. Tất cả các dự án khai thác và phát triển kiến trúc của các đơn vị trong khu vực đều bắt buộc phải có mặt ông ấy kiểm tra chất lượng tại
hiện trường mới có thể tiến hành khâu tiếp theo được.
Sau này có mấy đơn vị bắt tay với nhau kiện ông ấy nhận hối lộ, khiến ông ấy bị phạt tù năm năm, bị phạt tiền, nợ rất nhiều khoản, còn bị khai trừ Đảng, bãi miễn chức vụ, bà vợ Giả Hiểu Yến cũng ly hôn với ông ấy.
Lý Gia Lương không có công việc nên bảo hiểm xã hội của ông ấy cũng đã ngừng cấp được vài năm, lần phẫu thuật này phải tự chỉ trả hoàn toàn.
Vì muốn trả nợ cho bố mà một giáo viên tiểu học như Lý Hiểu Lan đã chạy vạy vay nợ hết lượt bạn bè gần xa, số nợ trong quá khứ chưa trả xong, bây giờ bố
cô còn phải thay thận.
Lý Hiểu Lan không còn đường nào thoát thân, chỉ có thể đánh tiếng với cô bạn thân năm nào – cũng là
tình địch của hiện tại – Phương Nhã Đan.
Cô đã chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng, ngay khi mở miệng hỏi vay tiền Phương Nhã Đan, sẽ quyết định từ bỏ Trương Quốc Đống.
Lý Hiểu Lan yêu Trương Quốc Đống sâu đậm, không muốn làm liên lụy tới anh ta. Huống hồ bố mẹ của Trương Quốc Đống kiên quyết phản đối hôn sự này chứ đừng nói đến việc cho bố cô vay tiền chữa
bệnh.
Bây giờ Phương Nhã Đan không chỉ đồng ý cho cô vay tiền mà còn hứa, chỉ cần Lý Hiểu Lan và Phạm
Khôn sinh con, khoản tiền này không cần trả lại nữa.
Lý Hiểu Lan cũng nghĩ thông suốt mọi chuyện. Dù sao cô cũng kết hôn cùng Phạm Khôn rồi. Vì sáu trăm ngàn tệ này, điều kiện sinh con cùng Phạm Khôn
trong vòng một năm cũng không quá đáng lắm.
Nói trắng ra, Phương Nhã Đan muốn khiến Trương
Quốc Đống và Lý Hiểu Lan buông tay nhau hoàn toàn.
Tuy rằng bị ép buộc ký hiệp ước bất đắc dĩ nhưng Lý Hiểu Lan vẫn gật đầu không hề do dự, dù trong
lòng đã bắt đầu thấy căm hận Phạm Khôn.
Cô không hề biết rằng hôm nay Phạm Khôn mới về nước, Phương Nhã Đan trùng hợp gặp được anh khi lái xe ngang qua ga tàu hỏa, cô tưởng rằng Phạm Khôn và Phương Nhã Đan đã thông đồng với nhau từ trước.
Thậm chí Lý Hiểu Lan còn nghi ngờ sáu trăm ngàn tệ này là tiền của Phạm Khôn, nếu không, Phương
Nhã Đan đâu thể hào phóng đến thế được.
Sau khi Lý Hiểu Lan đồng ý, Phương Nhã Đan bước tới trước mặt Phạm Khôn, để lại số điện thoại cho anh, đồng thời kéo anh vào nhóm chat trên Wechat của lớp cũ, sau cùng nói: “Chúc hai người hạnh phúc, khi nào tổ chức hôn lễ nhớ báo một tiếng nhé, tôi sẽ làm chủ hôn cho hai người”.
Nói xong, Phương Nhã Đan làm mặt quỷ với Phạm
Khôn rồi sải bước ra khỏi cục Dân chính, lái xe bỏ đi.
Phạm Khôn nhìn theo bóng dáng cô ta, mất một
lúc lâu vẫn chưa kịp hoàn hồn.
“Lý… Hiểu Lan!” Phạm Khôn không biết nên gọi thế nào mới được, anh nở nụ cười gượng gạo: “Tôi… tôi không biết chuyện này là thế nào!”
“Tôi biết”, Lý Hiểu Lan hỏi anh với vẻ mặt không cảm xúc: “Tới nhà của anh, hay tới khách sạn?”
“Nhà tôi? Khách sạn?”, Phạm Khôn nhìn Lý Hiểu
Lan mà hoàn toàn mờ mịt.
“Không phải chúng ta mới đăng ký kết hôn đó
sao? Đã là vợ chồng hợp pháp rồi”.
Mẹ kiếp, trở thành vợ chồng hợp pháp là nóng lòng muốn làm “chuyện đó” hả? Đã cử hành hôn lễ gì đâu?
“À thì, Hiểu Lan, có một chuyện tôi không hiểu lắm, Phương Nhã Đan đã nói với cô những gì mà