Vương Vĩ ngẩn ra, anh không ngờ Phạm Khôn lại
mạnh như vậy.
Con người là vậy, khi còn bé mà sợ một người thì cả đời e là cũng sẽ sợ mãi người đó.
Trương Quốc Đống vốn rất giỏi, từ khi đi học đã là nhân vật có số có má rồi, nổi tiếng toàn trường. Rất nhiều học sinh lớp trên cũng đã bị anh ta đánh, mà đa số đều bị ám ảnh tâm lý rất lâu.
Vương Vĩ cũng vậy. Đừng nói là đánh nhau, chỉ nhìn thấy Trương Quốc Đống thôi là anh ấy cũng e dè rồi.
Có nằm mơ anh ấy cũng không nghĩ đến việc Phạm Khôn sẽ dám khiêu chiến Trương Quốc Đống, hơn nữa vừa ra tay đã liền chiếm thế chủ động. Điều càng làm anh ấy bất ngờ hơn là Trương Quốc Đống như không có sức đánh trả vậy, đây là anh Đống nổi
danh năm đó sao?
Vương Vĩ cũng không biết Phạm Khôn của hiện tại đã trải qua biết bao khói lửa sa trường, anh đã được tôi luyện từ những cuộc chiến. So sánh với quá khứ
thì đúng là một trời một vực. Hiện giờ, anh không chỉ
mạnh mẽ mà vô cùng có kỹ năng. Người bình thường đánh nhau luôn cố gắng để đối
thủ cách xa mình.
Bạn đang đọc tại truyen.one
Phạm Khôn lại khác. Sau khi tương quả đấm đầu tiên vào mặt Trương Quốc Đống, anh không hề lùi lại như người khác. Dáng vẻ nhìn chằm chằm như hổ ngược lại sẽ khiến đối phương có không gian để đánh
lại.
Phạm Khôn thuận thế bóp lấy cổ Trương Quốc Đống. Anh ta vẫn chưa khôi phục lại từ sau cú đấm đầu tiên của Phạm Khôn, mạch máu huyết quản và hệ thống hô hấp, thậm chí là vị trí phát âm cũng bị Phạm
Khôn bóp chặt.
Sau đó là một trận đánh điên cuồng, Trương Quốc Đống không những không có sức đánh trả mà còn
không thể kêu đau được. “Anh làm gì, làm gì vậy hả?”
Lý Hiểu Lan đứng ở sau lưng bọn họ. Mặc dù cô không nhìn thấy rõ tình trạng của Trương Quốc Đống, nhưng bóng dáng Phạm Khôn quơ quả đấm thì cô lại
nhìn rất rõ.
Lý Hiểu Lan cố gắng đẩy lưng của hai người, mong có thể tách hai bọn họ ra, nhưng lại chẳng có tác
dụng. Cô không còn cách nào khác ngoài liều mạng
đấm vào lưng Phạm Khôn bằng nắm đấm nhỏ bé:
“Phạm Tiện, anh mau ngừng tay, mau ngừng tay!”
Trừ Vương Vĩ và Lý Lệ Mẫn ra, dường như tất cả bạn học đều đã quên mất cái tên “Phạm Khôn” này của anh. Lúc này, Lý Hiểu Lan còn gọi anh là “Phạm Tiện”, càng làm cho Phạm Khôn giận không kìm nổi.
Anh đem mọi sự tức giận trút lên nắm đấm, cuối cùng đánh vào ngực của Trương Quốc Đống.
“Âm” một tiếng!
Trương Quốc Đống gần như bị đánh ngất xỉu nhưng lại cảm nhận được một nỗi đau nhức từ ngực
phát ra, rồi lan đến toàn thân.
Anh ta muốn hét lên, nhưng lại bị cánh tay mạnh mẽ của Phạm Khôn bóp cho không thể kêu lên thành
tiếng. Há miệng ra thì chỉ thấy máu là máu.
Phạm Khôn buông lỏng tay, Trương Quốc Đống liền quỳ sụp xuống đất, cả người như gần bất tỉnh,
không có chút sức đánh trả nào. “Quốc Đống, Quốc Đống!!”
Lý Hiểu Lan mặc kệ tất thảy, vội vàng ôm lấy Trương Quốc Đống. Nhìn thấy mặt anh ta toàn máu, máu từ miệng phun ra đã nhuộm đỏ vùng ngực, nhất
thời khóc vang lên.
Lòng Phạm Khôn như bị dao đâm một cái, đau
nhức vô cùng. Anh không buồn quay đầu nhìn lại, mà lên thẳng xe máy của Vương Vĩ ngồi, vỗ vai Vương Vĩ: “Đi thôi”.
“Ừ”.
Vương Vĩ kinh ngạc nhìn Trương Quốc Đống đang quỳ sụp xuống đất, lắc lắc cái đầu, đạp máy rồi rồ ga
chạy đi.
“Quốc Đống, Quốc Đống, huhu… Anh, anh có sao
không? Huhuhu…”
Trương Quốc Đống có nằm mơ cũng không nghĩ tới Phạm Khôn lại dám ra tay trước, hơn nữa vừa đánh đã là một cú chí mạng, khiến anh ta không thể đánh trả.
Anh ta vẫn chưa nhận ra Phạm Khôn của hiện tại đã khác trước, mà chỉ cho rằng bản thân nhất thời không chú ý mà bị Phạm Khôn chiếm thế thượng phong.
Bây giờ việc anh ta phải làm chính là mau chóng
hồi phục lại rồi đánh cho Phạm Khôn một trận tơi bời. “Anh không sao”.
Trương Quốc Đống cố nén đau đớn, nhổ ra một búng máu. Lúc anh ta dựa vào tay Lý Hiểu Lan để đứng dậy thì đột ngột thấy trước mắt tối sầm, ngực