Phạm Khôn tưởng rằng khi Lý Lệ Mẫn nhìn thấy tờ giấy chứng nhận kết hôn này thì sẽ cảm thấy mất mát. Dù sao ban nãy cô ấy cũng đã đưa cho anh năm mươi
nghìn, ít nhiều gì cũng có ý muốn nối lại tình xưa.
Không ngờ sau khi Lý Lệ Mẫn nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn, cô ấy lại thật lòng mừng cho
anh.
Lý Hiểu Lan là người đẹp có tiếng. Lý Hiểu Lan mà lấy Phạm Khôn thì tức là ánh mắt của Lý Lệ Mẫn ngày xưa rất tốt đấy chứ.
Huống hồ Lý Lệ Mẫn đem tiền tiết kiệm của bản thân ra cho anh cũng không phải vì thương, mà là mong rằng anh có thể sử dụng chỗ tiền đó để gầy dựng nghiệp lớn. Tóm lại, cô ấy hy vọng Phạm Khôn có thể sống tốt hơn. Thấy Phạm Khôn lấy Lý Hiểu Lan
làm vợ, Lý Lệ Mẫn đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Mà Vương Vĩ nghe vậy thì lại sững sờ tại chỗ, nhưng không hề lên tiếng.
“Ai cơ?“ bà ngoại mặc dù không nhìn thấy, nhưng
vẫn đưa tay ra cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Lý Lệ Mẫn vô cùng hưng phấn đặt giấy chứng nhận kết hôn vào tay bà ngoại: “Bà ngoại, Tiểu Khôn kết hôn thật rồi, hơn nữa còn là một cô gái vô cùng xinh đẹp. À, chắc bà cũng biết đó ạ. Chính là con gái của chú Lý, trưởng trạm kiểm tra chất lượng, cũng ở đường Nhất Chỉ đó bà”.
Bà ngoại không nhìn thấy, nhưng vẫn lấy tay sờ
một chút.
“Ồ, là cô bé đó hả, xinh đẹp đấy, nhưng bà thấy không xinh bằng cháu đâu”.
Lý Lệ Mẫn đỏ bừng mặt nói: “Bà ngoại, bà thích cháu nên mới nói vậy đó. Thật ra ai cũng biết Lý Hiểu Lan xinh đẹp nhất mà, là hoa khôi của đường Nhất Chi
chúng ta ấy!”
“Con gái xinh đẹp thì có ích lợi gì? Phải có tấm lòng tốt mới được. Haiz, Tiểu Vĩ đúng là may mắn mới tìm được một cô gái tốt như cháu đấy. Đây là phúc mà
kiếp trước Tiểu Vĩ phải tu luyện mới có được!”
Trong lòng Vương Vĩ thì ngọt như mật, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Bà ngoại, bà thiên vị quá đó. Cháu cũng đẹp trai mà. Người ta vừa cao vừa giàu vừa đẹp trai, còn cháu thì chỉ không giàu thôi, chứ
vẫn cao và đẹp trai mà!”
Lý Lệ Mẫn liếc Vương Vĩ, bà ngoại lại gật đầu: “Hai đứa cũng xứng đôi mà, đều là người tốt. Bồ Tát sẽ bảo vệ cho hai cháu được đại phúc đại quý!”
“Đại phúc đại quý thì không mong, chỉ cần bình an là được bà ạ”, Vương Vĩ xách hai túi thức ăn và chai rượu nói: “Bà ngoại, bà nghỉ ngơi một chút nhé. Cháu mang thức ăn ra ngoài ăn với Tiểu Khôn”.
“Ra ngoài làm gì? Bà cũng thích náo nhiệt mà, các cháu ngồi đây ăn đi”.
“Bon cháu muốn uống rượu, sợ bà không chịu
được mùi rượu thôi”.
“Sao cơ? Đàn ông thì phải uống rượu chứ, các cháu đến lớn cả rồi mà. Uống đi, không ai nói gì các cháu đâu”.
Vương Vĩ và Phạm Khôn không ngờ bà ngoại lại thấu tình đạt lý như vậy.
Nhưng nghĩ cũng phải, hiện giờ Phạm Khôn là người thân duy nhất của bà, Vương Vĩ cũng là người duy nhất chăm sóc bà suốt mấy năm nay. Hai bọn họ
muốn làm gì thì e là bà ngoại cũng sẽ không cản.
Vương Vĩ lấy thức ăn ra, lại mở ra hai chai bia,
đồng thời gọi Lý Lệ Mẫn đến ăn cùng.
Lý Lệ Mẫn bón súp chim bồ câu cho bà ngoại xong thì ngồi xuống ăn cùng hai người đàn ông. Vương Vĩ
và Lý Lệ Mẫn thì bình thường, nhưng mỗi lần cụng ly,
Phạm Khôn đều mang vẻ mặt trang trọng và thành kính. Anh không nói thì thôi, cứ mở miệng ra thì lại là
cảm kích và tạ ơn.
Sau khi cơm nước xong, Lý Lệ Mẫn mở lời bảo Phạm Khôn ở lại nhà của cô nhưng Phạm Khôn nhất quyết không chịu, muốn ở lại bệnh viện chăm sóc bà ngoại.
Lý Lệ Mẫn nói tối hôm nay mình sẽ ở lại, mà so với Phạm Khôn thì cô chăm sóc bà ngoại sẽ tiện hơn một
chút.
Thật ra bà ngoại cũng muốn Phạm Khôn ở lại, nhưng bà lại nghĩ, anh vừa mới trở về nước thì phải nghỉ ngơi cho khỏe đã. Huống hồ, anh và Vương Vĩ là anh em tốt, hai người thanh niên ở bên nhau còn có nhiều điều cần nói. Vì vậy, bà ngoại cũng cố ý cho Phạm Khôn đi, đồng thời cũng bảo Lý Lệ Mẫn về nhà. Dấu sao trong bệnh viện cũng đã có y tá, mà y tá
trong phòng ICU thì lại càng ân cần hơn bình thường.
Cuối cùng Lý Lệ Mẫn vẫn ở lại, như vậy, Phạm
Khôn đành đi về cùng Vương Vĩ.
Sau