Phạm Khôn nghe mọi người kể chuyện mà chỉ biết
khóc trong nghẹn ngào.
Bà lão giường bên cạnh còn nói: “Chàng thanh niên, mau cầm lấy đi, bà ngoại cậu ngày nào cũng giữ kĩ tấm thẻ này như giữ bùa hộ mệnh của mình vậy đấy. Có hôm còn nửa đêm tỉnh dậy lục lọi khắp nơi để tìm nó. Bà ấy nói nếu không phải vì muốn tận tay đưa số tiền này cho cậu thì đã không còn muốn sống trên thế giới này nữa”.
Một bà lão khác lại nói thêm rằng vì muốn tiết kiệm thêm chút tiền cho Phạm Khôn, bà Ngô thậm chí bị bệnh cũng không dám đi khám. Trừ một ngày ba bữa cơm ở viện dưỡng lão chuẩn bị sẵn ra, bà không
ăn thêm bất cứ món ăn vật nào huống chỉ đồ bổ.
Hai hôm trước, bà ngoại anh té gấy chân. Cặp vợ chồng nông dân đã mời bác sĩ ở phòng khám gần đây tới nhưng bà ngoại anh sống chết nhất quyết không để bác sĩ khám. Sau đó cặp vợ chồng nông dân phải đứng ra trả tiền cho bà, bà mới để cho bác sỹ băng bó.
Một lát sau cặp vợ chồng nông dân cũng tới, nhìn
thấy Phạm Khôn liền thao thao bất tuyệt chuyện bà ngoại anh, chủ đề chính xoay quanh chuyện bà tiết kiệm quá đà. Thậm chí ngày nào bà cũng khóc lóc mong ngóng Phạm Khôn trở về. Điều bà lo sợ nhất là bà sẽ mất trước khi anh trở về. Nếu vậy thì tiền của bà
không thể đến được tay anh.
Một người mạnh mẽ với trái tim thép như Phạm Khôn mà nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi khi nghe
kể chuyện bà ngoại. Cả người anh như muốn quy ngã.
Điều duy nhất khiến anh cảm thấy được an ủi là cặp vợ chồng nông dân hay bà lão ở giường bên đều không ngớt lời khen Vương Vĩ và Lý Lệ Mẫn. Có mấy bà cụ còn than thở con cháu mình còn ít lui tới hơn cả
họ.
Phạm Khôn giữ chặt tấm thẻ của bà ngoại trong bàn tay mình. Anh nhận thức sâu sắc rằng dẫu có tài sản bạc tỉ cũng không thể sánhnbằng một phần tấm thẻ của bà.
Trước mặt người khác, bà ngoại luôn tỏ ra tự hào vì có cháu làm việc ở nước ngoài, nhưng trong lòng lại không tài nào có thể yên tâm. Bà còn không tiếc mạng sống của mình để bảo vệ tấm thẻ chỉ vì muốn
được đưa nó tận tay đến Phạm Khôn.
Giờ đây khi nhìn thấy Phạm Khôn, bà không hỏi anh sống ở nước ngoài ra sao, nhưng xem ra với bà
ngoại, số tiền 90 ngàn này là một món tài sản kếch xù. Không cần biết Phạm Khôn làm gì bên ngoài kia nhưng khoản tiền này nhất định sẽ giúp ích rất nhiều
cho anh.
Phạm Khôn đút tấm thẻ vào túi áo mình rồi nhanh chóng rút điện thoại ra gọi số 120 yêu cầu xe cấp cứu
mau chóng chạy đến viện dưỡng lão.
Bà ngoại nghe bèn quát lên: “Khôn, cháu làm gì vậy? Bà vẫn khỏe mạnh, cháu gọi xe cấp cứu làm gì,
như thế tốn nhiều tiền lắm đấy!”
Vương Vĩ đứng bên ngoài cũng nghe thấy, vội vàng chạy vào hỏi xem có chuyện gì. Phạm Khôn nói không có gì, chẳng qua là muốn bà ngoại làm một cuộc kiểm tra sức khỏe tổng quát.
Vợ chồng người nông dân và những bà cụ khác nhìn cách ăn mặc của Phạm Khôn đoán rằng anh cũng chỉ là người có điều kiện bình thường. Nhưng khi nghe nói anh muốn đưa bà ngoại đi kiểm tra sức khỏe tổng quát thì ai ai cũng đều gật đầu khen ngợi, nói
rằng anh là người có lương tâm.
Chẳng mấy chốc xe cấp cứu đã tới nơi. Vương Vĩ và Phạm Khôn phụ nhân viên y tế đỡ bà ngoại lên cáng để đưa lên xe. Đúng lúc này, Lý Lệ Mẫn đi xe điện tới. Nhân lúc mọi người không để ý, cô nhét tấm thẻ 50 ngàn vào túi áo Phạm Khôn.
Phạm Khôn định rút ra trả lại, liền bị Lý Lệ Mẫn cản lại: “Đây là tiền riêng của tôi, Vương Vĩ không biết đâu”.
Phạm Khôn không còn cách nào khác, chủ yếu là sợ Vương Vĩ biết chuyện. Anh đành im lặng vội vàng
bước vào khoang xe cấp cứu, để Vương Vĩ và Lý Lệ
Mẫn ra về. Vương Vĩ hỏi: “Đi bệnh viện nào vậy?”
Phạm Khôn hỏi ngược lại: “Bệnh viện nào tốt nhất?”
“Đương nhiên là bệnh viện Nhân Dân số một rồi”.
Phạm Khôn vội vàng nói với bác tài xe cấp cứu: “Bác ơi, phiền bác đưa chúng cháu đến bệnh viện Nhân Dân số một với ạ!”
Đến bệnh viện, việc đầu tiên anh làm là đăng kí nhập viện, hơn nữa còn đăng kí phòng chăm sóc đặc biệt.
Bác sỹ phòng cấp cứu nhìn anh cười bảo: “Trước tiên tôi phải khám xem cụ bị bệnh gì rồi mới quyết định đưa đến khoa nào”.
“Bà ngoại tôi mắt nhìn không rõ, chân thì té đến bị thương. Khoa nào tôi không quan tâm, chỉ cần phòng
tốt nhất ở bệnh viện là được”. Bác sĩ liếc nhìn anh, cảm thấy anh không giàu có,
cũng không phải típ người thích làm sang, chỉ cười bảo: “Trong bệnh viện chúng tôi có một khu phòng bệnh chăm sóc đặc biệt. Ngoài những bệnh truyền nhiễm ra, tất cả các bệnh nhân khác đều có thể được vào. Bác sĩ của các khoa đều có thể đến đó khám bệnh. Tuy nhiên chi phí hơi cao, đắt hơn phòng khách
sạn thông thường một chút”.
Bà Ngô vừa nghe thấy liền la lên: “Đắt hơn cả phòng khách sạn? Đây chẳng phải là ức hiếp người sao? Tôi không ở, không ở đâu”.
Phạm Khôn tỏ vẻ áy náy, nói với bác sĩ: “Tiền không thành vấn đề”.
Bác sĩ nghe vậy có chút ngạc