Ánh mắt này của Kim Đức là lần đầu Trần Ngọc nhìn thấy, nó như có một áp lực vô hình đè thẳng vào tâm hồn của hắn suýt nữa hắn đã nói ra sự thật, may mắn hắn đã kịp thời đề tỉnh:
- “Không biết Kim thúc muốn nói đến sự thật nào?”.
- “Tiểu tử ngươi đến lúc này còn muốn qua mặt ta hay sao, những người vừa rồi vốn có quan hệ như thế nào với ngươi?”.
- “Bọn họ là bằng hữu của ta mà thôi”.
- “Ngươi cho rằng ta dễ dối gạt hay sao, bọn họ rõ ràng đều là những thợ săn còn ngươi vốn chỉ là một tiểu tử trói gà không sức làm sao có thể trở thành bằng hữu, ngươi đừng nói với ta rằng bằng hữu đâu nhất thiết phải giống nhau, những món đồ ở đây đều là những thứ mà người thợ săn bình thường rất khó tích góp tại sao họ lại hai tay dâng lên cho ngươi, còn không mau nói ra”.
Ngữ điệu của Kim Đức càng lúc càng hùng hồn khiến cho những lý lẽ biện minh mà Trần Ngọc chuẩn bị sẵn đã biến đi đâu mất,
- “Ta… Xem như ta không giấu được Kim thúc, bọn họ là người của Quang minh hội, một tổ chức của các thợ săn ở Thanh Lâm trấn, ta nhận những món quà này để giải quyết thay cho họ một việc rắc rối”
- “Chuyện rắc rối gì mà cả Quang minh hội cũng không có cách giải quyết lại giao cho một tiểu tử như ngươi?”, Kim Đức không cho là đúng.
Trần Ngọc cười khổ: “xem như là ta thích lo chuyện bao đồng đi”.
- “Vậy rốt cuộc đó là chuyện gì?”
- “Việc này có nói cũng chẳng ích gì, nhưng sao Kim thúc lại quan tâm đến chuyện này như vậy”
- “Tiểu tử ngươi từ khi nào còn muốn quản cả chuyện của ta, nếu như gặp rắc rối liên quan đến Quang minh hội ngươi có thể tìm một thợ săn gọi là Đại hùng hắn nhất định sẽ làm chủ cho ngươi”
- “Đại hùng thúc lúc này đâu còn tâm trí mà quản chuyện của ta, Khoan đã sao Kim thúc lại biết Đại hùng thúc, lẽ nào…”, trong đầu của Trần Ngọc chợt lóe lên một suy đoán động trời vị Kim thúc này liệu có phải hay không chính là vị Đường chủ bí ẩn kia. Nếu như suy đoán của Trần Ngọc là đúng như vậy không phải là mọi chuyện rắc rối sẽ được giải quyết hay sao, mặc dù không chắc chắn nhưng hắn quyết định sẽ lại đánh cược một phen.
- “Trần Ngọc xin bái kiến Đường chủ”, Trần Ngọc cung kính hành lễ đối với Kim Đức.
- “Ngươi.., làm sao mà ngươi biết được?”, Kim Đức tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi Trần Ngọc lại gọi mình là Đường chủ. Việc này vốn chỉ có một mình Đại hùng biết, với tính cách của hắn nếu như không phải trường hợp bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không tiết lộ với bất kỳ ai, như vậy xem ra rắc rối lần này cả Đại hùng cũng thúc thủ vô sách rồi.
Rắc rối lần này có liên quan đến Kim xà bang hay Liên Thành thương hội, nếu như đã không giấu được nữa Kim Đức cũng không ngần ngại tiết lộ thân phận của mình.
Trần Ngọc thầm thở phào nhẹ nhỏm xem ra suy đoán của mình đã hoàn toàn chính xác: “liên quan đến cả hai”.
Câu trả lời hết sức nhẹ nhàng của Trần Ngọc lại như sấm động bên tai của Kim Đức, đừng nói là một Kim xà bang nho nhỏ đã nằm ngoài khả năng của Quang minh hội rồi nay lại còn liên quan đến gã khổng lồ Liên Thành thương hội, việc lần này đúng là làm thật đủ lớn.
- “Việc cụ thể như thế nào, ngươi có thể nói rõ ràng được không.”
Trần Ngọc đem tất cả mọi việc từ lúc vô tình bắt được Hoàng kim Trư đến chuyện xảy ra xung đột với Kim xà bang rồi Liên Thành thương hội ra mặt dàn xếp lần lượt kể ra tất cả, sau khi nghe Trần Ngọc thuật lại 2 hàng chân mày của Kim Đức mới
được giãn ra.
- “Còn may mắn là lần này không xung đột với Liên Thành thương hội, nhưng bọn Đại hùng lần này cũng quá lỗ mãng, may mắn xem như vẫn còn giữ được mạng. Kim xà bang hóng hách cũng đã lâu rồi lần này xem như là lúc để Quang minh hội của ta lên tiếng. Tiểu tử ngươi có dám giao mạng sống của ngươi cho ta hay không?”, Kim Đức nhìn về phía Trần Ngọc với ánh mắt đầy thâm ý.
Mọi việc vốn đã rơi vào bế tắc lại bất ngờ phát hiện vị thúc thúc bên cạnh mình là một cao nhân, chuyện trùng hợp như vậy không ngờ lại xảy ra trên người của Trần Ngọc, đây có phải là sự sắp xếp của số phận, hắn cũng thật sự không biết nhưng trước hay sau cũng đều phải đánh cược mạng sống hắn thà tin tưởng vào Kim thúc còn hơn là không làm gì.
- “Được, Là sống hay chết lần này do thúc quyết định vậy”. Theo như Kim thúc thấy ta có bao nhiêu phần có thể không nguy hiểm đến tính mạng.
- “Nếu như không muốn nguy hiểm đến tính mạng ta có thể đảm bảo cho ngươi, nhưng không biết ngươi có muốn chiến thắng hay không?”, ánh mắt của Kim Đức lóe lên sự thích thú.
Câu trả lời này thật sự khiến Trần Ngọc há hốc mồm rồi, hắn vốn nghĩ rằng bảo toàn được tính mạng đã là chuyện khó khăn bây giờ còn có thể chiến thắng thì thật đúng là kỳ tích, “thật sự là vãn bối có cơ hội chiến thắng?”.
Kim Đức nở một nụ cười đầy bí hiểm: “nếu trước đây một ngày ta thật sự không dám nghĩ tới nhưng bây giờ ta chắc chắn có một thành cơ hội giúp ngươi chiến thắng”.
- “Một thành cơ hội…”, xem ra cơ hội dành chiến thắng rất mong manh hơn nữa nếu muốn chiến thắng có thể cả mạng cũng không giữ được, quyết định này thật sự làm Trần Ngọc vô cùng phân vân.
- “Nếu có thêm vật này thì cơ hội sẽ là bao nhiêu?”, vừa nói hắn vừa mang …. Quả đặt trước mặt của Kim Đức.
Vẻ mặt bình thản bất cần của Kim Đức ngay lập tức trở nên ngưng trọng, hơi thở cũng có chút gấp gáp,
- “Cái này không phải là Thăng linh quả hay sao, rốt cuộc là ngươi tìm thấy được vật này ở đâu?”
- “Vãn bối cũng chỉ tình cờ tìm được mà thôi”, Trần Ngọc thật sự thích thú khi thấy được vẽ thất thố của Kim Đức.
- “Cơ hội chiến thắng bây giờ của ngươi là ba thành, nhưng nguy hiểm lại tăng thêm năm thành, ngươi có dám đánh cược hay không?”
Trần Ngọc thoáng có chút do dự, hắn luôn mong muốn thực lực của mình tăng tiến thật nhanh nhưng cơ hội luôn đi kèm với thử thách, muốn có thứ mình cần hắn phải lựa chọn đánh cược cả mạng sống, điều này có thật sự xứng đáng hay không.
- “Rốt cuộc ngươi quyết định như thế nào, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu”, Kim Đức tỏ ra không có nhiều kiên nhẫn.
- “Vãn bối sẽ chọn mạo hiểm”, vốn Trần Ngọc cũng có thể chọn giải pháp an toàn nhưng nếu như vậy chẳng biết đến ngày tháng năm nào hắn mới có đủ thực lực để có thể tìm đường trở về nhà hay sẽ phải chôn vùi cả cuộc đời trong bế tắc như Cẩu thúc, chấp nhận một cuộc sống tầm thường và cô độc cả một đời không hắn ta thà đánh cược còn hơn phải chịu sự giày vò của thời gian.