- “Tốt, ta rất thích những thanh niên quyết đoán, như vậy từ lúc này mỗi tối ta sẽ tập luyện bí mật cho ngươi, với số tài nguyên mà Quang Minh hội cung cấp chúng ta đã không cần phải vất vã tìm miếng ăn nữa rồi, việc ngươi cần làm duy nhất lúc này là tập luyện và ma luyện. Việc ta là Đường chủ Quang minh hội ta vẫn mong ngươi sẽ tiếp tục giữ kín tuyệt đối không tiết lộ cho bất kỳ ai kể cả Kim Hoa nếu không hậu quả ngươi tự gánh chịu”, Kim Đức vẫn không quên gây áp lực lên cho Trần Ngọc.
- “Vãn bối đã rõ, chúng ta sẽ tập luyện ở đâu đây?”.
- “Đi về hướng đông khoảng năm dặm có một sơn động bỏ hoang, ngươi cứ chờ ta ở đó”
Trần Ngọc vốn định hỏi rõ ràng hơn xem liệu có cần chuẩn bị gì cho việc tập luyện hay không nhưng Kim Đức đã ra hiệu cho hắn im lặng thì ra Kim Hoa đã trở về với một vò rượu trong tay.
- “Ha ha, tiểu tử ngươi xem ra cũng có chút hữu ích sau này rượu thịt ta dùng đều do ngươi thanh toán đi”, Kim Đức lại quay trở về với dáng vẽ của một tên bợm rượu thích vòi vĩnh người khác thật sự không thể nào nhận ra được đây chính là một cao nhân.
Trần Ngọc cũng ngầm hiểu ý của Kim Đức nên xem như hợp tác diễn một vở tuồng với ông ta chỉ tội cho Kim Hoa trước sau vẫn không hề hay biết điều gì.
Lúc này tại Thanh Lâm trấn, tổng đà của Kim xà bang. Một nam nhân tầm 40 tuổi đang ngồi trên ghế chủ sự, ánh mắt sắc như dao của hắn đảo quanh một vòng quanh quảng trường, mặc dù ánh mắt của hắn không tập trung vào bất kỳ một ai nhưng lại khiến cho những người bị hắn nhìn qua đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.
- “Trong thời gian ta rời khỏi Thanh lâm trấn đã xảy ra chuyện gì? Nói!”, ánh mắt của hắn cuối cùng dừng lại trên người của Hôi ưng. Vị trung niên nam tử này chẳng ai khác chính là Bang chủ Kim xà bang danh tiếng lẫy lừng Lý Vân Vũ, Kim xà bang được như ngày hôm nay đều do một tay hắn chinh chiến mà tạo thành với phong cách sát phạt đầy quyết đoán hắn khiến cho những ai dám đối đầu với mình đều phải nhận lấy kết cục đầy bi thảm. Hôi ưng sau khi bị ánh mắt ấy nhìn tới cả cơ thể dường như trở nên mềm nhủn, hai chân khuỵu xuống đầu liên tục dập xuống đất:
- “Lần này là lỗi của thuộc hạ, là thuộc hạ vô năng đã khiến cho thiếu chủ phải ra mặt, mong bang chủ trách phạt”
Lý Vân Vũ lại chuyển ánh mắt về phía Lý Thuần Phong nhưng trong ánh mắt của hắn lại không hề chứa bất kỳ sự uy hiếp nào mà thay vào đó là một sự quan tâm:
- “Con đã quá tùy hứng rồi”
- “Chẳng lẽ cứ đứng nhịn một bọn thợ săn man rợ ấy giương oai giễu võ, phụ thân đã từng dạy con làm người nên
sát phạt quyết đoán không phải hay sao?”, Thuần phong không cho là đúng.
- “Một lũ thợ săn nho nhỏ ta vốn không để vào mắt nhưng lần này con đánh cược lại chính là Liên Thành thương hội, là tiền đồ của con ở Lôi kiếm sơn trang. Mặc dù con chỉ là một đệ tử ngoại môn nhưng tương lai có thể trở thành đệ tử nội môn hay thân truyền, nếu lần đánh cược này có gì bất trắc thì những nổ lực của con trong thời gian qua không phải là lãng phí rồi hay sao?”
- “Phụ thân cứ yên tâm, lần đánh cược này con tuyệt đối có lòng tin, nếu như cả một tên cản đường nho nhỏ cũng không giải quyết được còn nói gì đến việc tiến thân trong tương lai chứ”, Lý Thuần Phong vốn là người rất tự cao nhưng khi trở thành môn đồ của Lôi kiếm sơn trang hắn ta mới biết được mình thực chất cũng chỉ là con sâu, cái kiến trong mắt người khác, do đó hắn quyết tâm nhất định phải khiến mình trở nên thật mạnh mẽ.
- “Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ta lăn lộn trong giang hồ đã nhiều năm cũng thấy không ít kẻ tài cao mưu lớn nhưng lại lật thuyền trong mương, tốt nhất con không được chủ quan khinh địch nếu không sẽ phải chuốc lấy thất bại”.
- “Hài nhi xin ghi nhớ”.
- “Thôi được rồi, tất cả hãy mau lui xuống đi”, Sau khi Lý Vân Vũ ra hiệu tất cả mọi người đều đã lui xuống chỉ riêng Hôi ưng vẫn quỳ ở đó, đi theo vị bang chủ này rất lâu rồi hắn ta hiểu được việc của hắn vẫn còn chưa kết thúc.
- “Kẻ thách đấu kia có lai lịch ra sao, có liên hệ như thế nào với Liên Thành thương hội?”, Lý Vân Vũ tiến lại gần vị trí của Hôi ưng khí thế của hắn thật sự khiến cho Hôi ưng không dám ngẫng đầu lên.
- “Bẩm bang chủ, lai lịch của tiểu tử đó thuộc hạ đã cho người đi do thám nhưng lại không có bất cứ tin tức nào, hắn ta cũng chỉ mới xuất hiện trong Thanh lâm trấn này đúng một lần mà thôi”.
Lý Vân Vũ đưa ánh mắt nhìn về phía của Liên Thành thương hội, thứ hắn ta lo lắng chính là Liên Thành thương hội sao lại xen vào việc lần này.
- “Ngươi phải theo dõi hành động của Liên Thành thương hội và đặc biệt là không để cho tên tiểu tử kia tiếp cận Liên Thành thương hội, đã rõ chưa?”.
- “Thuộc hạ nhất định sẽ không để tên tiểu tử kia vào được Liên Thành thương hội”, Hôi ưng trước sau vẫn chưa dám ngẫng đầu nhìn vào vị bang chủ đang thịnh nộ kia.
- “Được rồi ngươi lui xuống trước đi”, Lý Vân Vũ phất tay ra hiệu cho Hôi ưng rời khỏi. Chỉ chờ có như vậy, Hôi ưng như một kẻ tử tù được ân xá nhanh chóng rời khỏi.