Trên một ngọn đồi nhỏ cách Sơn dã thôn khoảng 5 dặm, màn đêm đã bao phủ từ bao giờ, nơi này vốn rất yên tĩnh và không thường có người qua lại nhưng hôm nay bổng nhiên lại xuất hiện 2 bóng người, một thấp một cao đang di chuyển đến đây. 2 người đó cũng chẳng phải ai xa lạ chính là Kim Đức và Trần Ngọc, hôm nay chính là ngày tập luyện đầu tiên trên con đường tu luyện của Trần Ngọc hắn thật sự cũng có chút hồi họp nhưng cũng rất hưng phấn, suốt đoạn đường 5 dặm này hắn ta cũng chẳng hề thấy mệt mỏi.
- Tiểu tử, phía trước chính là sơn động mà chúng ta sẽ sử dụng”, Kim Đức vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía ngọn đồi hoang vu phía trước.
Trần Ngọc đưa mắt theo hướng tay của Kim Đức nhưng hắn lại chẳng phát hiện bất cứ một sơn động nào: “Có phải là tiền bối nhớ lầm rồi hay không?”.
- Ha ha, nếu như nó dễ dàng phát hiện như vậy ta đã chẳng dùng đến nó làm căn cứ bí mật, cứ đi theo ta”. Kim Đức vừa nói vừa tiến thẳng đến một cành cây khô gần đó sau đó dùng sức ấn thật mạnh xuống, cành cây đã ngập hơn một nửa vào trong đất bất ngờ một phiến đá phía dưới đột ngột mở ra để lộ một sơn động bên trong. Trần Ngọc vẫn còn đang há hốc mồm vì ngạc nhiên đã bị Kim Đức cho một gậy vào lưng: “còn ngây người ra đấy làm gì, chúng ta không có nhiều thời gian đâu”.
- À, Trần Ngọc sau khi được nhắc nhở cũng nhanh chóng tiến vào trong sơn động, bên trong sơn động hoàn toàn tối om, hắn chẳng cách nào nhìn rõ được bố trí bên trong chỉ cố gắng theo sau Kim Đức nhưng hắn cũng đã va phải vách đá ít nhất là 3 lần thế mà Kim Đức kia lại có thể qua lại thoải mái, đây quả nhiên là căn cứ bí mật của ông ta rồi. Chỉ một lúc sau Kim Đức đã châm lửa được 4 ngọn đuốc bố trí xung quanh, không gian bên trong cũng dần lộ rõ ra trước mắt, sơn động này cũng không lớn lắm nhưng có thể chứa đến hơn 10 người, ở giữa có bố trí một chiếc bàn đá và vài chiếc ghế có lẽ khi nảy Trần Ngọc đã va phải những thứ này.
Kim Đức quan sát chung quanh sơn động một lượt rồi đưa tay vuốt nhẹ lên mặt bàn: “cũng đã lâu lắm rồi không dùng tới, ngươi vẫn như vậy chỉ có ta đã khác rồi”.
- “Chúng ta nên bắt đầu tập luyện từ đâu đây?”, Trần Ngọc thật sự không biết nên bắt đầu như thế nào nữa.
- “Trước tiên, ta sẽ giải thích cho ngươi biết về phương pháp tập luyện, muốn trong một tháng đạt được thành tựu trong tu luyện thật sự không khó, lúc ban đầu ta dự định sẽ cho ngươi dùng nhiều loại dược thảo tăng tiến tu vi nhưng nếu làm như vậy thứ nhất dược hiệu của nó sẽ giảm dần, tác dụng đạt được không lớn hơn nữa những tạp chất trong dược thảo sẽ rất khó loại bỏ, con đường tu luyện của ngươi sau này khó khăn sẽ nhiều hơn gấp bội phần nhưng nếu ngươi đã có Thăng linh Quả trong tay vậy chỉ cần sử dụng một mình nó là đủ như vậy chẳng những tu vi có thể tăng tiến nhanh chóng mà cũng không để lại nhiều hệ quả”.
Trần Ngọc tất nhiên biết điều này, Đồng thiện cũng đã từng cho hắn ta biết điều đó “nhưng không phải sử dụng trực tiếp Thăng linh quả cần yêu cầu rất cao sao?”.
Kim Đức có chút bất ngờ khi Trần Ngọc cũng biết được điều này: “tất nhiên rồi, trên đời này làm gì có chuyện một bước lên mây, nếu ngươi muốn thực lực phải chấp nhận mạo hiểm, ta sẽ cố gắng chuẩn bị trước cho ngươi các điều kiện tối thiểu còn việc thành công hay không phải trông cậy vào bản thân ngươi mà thôi”.
- “Nhưng vãn bối nghĩ không phải là chúng ta thiếu mất một thứ rất quan trọng hay sao?”, Trần Ngọc đã quyết định lựa chọn mạo hiểm nên hoàn toàn không có chút nao núng.
- “Ngươi muốn nhắc đến có phải là pháp môn tu luyện hay không?”, Kim Đức vừa nói vừa mang trong người ra ba quyển điển tịch đã hoen ố tuy nhiên nét chữ phía trên vẫn chưa phai mờ.
- “Trong
tay của ta hiện tại có ba loại pháp môn tu luyện, loại thứ nhất là pháp môn huyền cấp hắc giai gọi là Đồng tử công tên cũng như thực muốn tu luyện phải giữ thân đồng tử, cả đời cũng đừng mơ đến chuyện kết hôn, sinh con nếu không công lực sẽ tiêu tán, loại thứ hai cũng là loại ta đang tu luyện Huyết linh công muốn tu luyện phải cần phải dùng máu tươi của mình ngày đêm nuôi độc huyết trùng sau bảy bảy bốn mươi chín ngày hấp thu huyết dịch của độc trùng mà tu luyện thành. Loại pháp môn thứ ba là ta vô tình đoạt được gọi là Nghịch hành quyết là một pháp môn Địa cấp trở lên”, Kim Đức có tình nhấn mạnh thật rõ 4 chữ Địa cấp trở lên khiến cho Trần ngọc thật sự sôi sục.
Địa cấp pháp môn, đây là đẳng cấp gì chứ chính là trấn bảo chi pháp của những môn phái hùng mạnh, đừng nói là tu luyện dù được nhìn qua một chút cũng đã có thể nói cuộc đời này không uổng phí rồi, công pháp địa cấp đúng là một hấp dẫn chí mạng.
- “Vãn bối muốn chọn”
- “Ấy khoan đã ta vẫn chưa nói xong, tuy nhiên pháp môn Nghịch thiên quyết này chỉ là tàn quyển mà thôi”, Kim đức ngắt ngang lời của Trần Ngọc
Chỉ là tàn quyển mà thôi, mọi chuyện trên đời này quả nhiên không có việc gì dễ dàng, trời đất bao la rộng lớn hắn biết phải tìm những tàn quyển còn lại ở đâu đây. Pháp môn tu luyện lại là loại quan trọng nhất đối với người tu tiên, nó gắn bó với họ cả một đời, nếu muốn thay đổi pháp môn tu luyện phải tán công và tu luyện lại từ đầu, điều này khiến cho người tu luyện rất e ngại khi muốn thay đổi.
- “ Ta biết ngươi đang suy nghĩ những gì, tuy nhiên Huyết linh công dù người có muốn cũng không cách nào tu luyện vì hiện tại chúng ta không có độc huyết trùng vậy chỉ còn lại Đồng tử công và nghịch hành quyết mà thôi. Hãy nói cho ta sự lựa chọn của ngươi đi”.
Đứng trước sự lựa chọn quan trọng của đời mình Trần Ngọc thật sự rất đắn đo, may mắn hắn vẫn là thân đồng tử tuy nhiên điều đó không có nghĩa là hắn muốn cô độc cả đời này, ai lại chẳng muốn có cho mình một người tâm đầu ý hiệp hơn nữa hắn cũng đã từng hứa với mẹ hắn rằng sẽ cho mẹ một nàng dâu ưng ý vậy chỉ còn Nghịch hành quyết mà thôi, tàn quyển thì sao chứ dù sao cũng là một địa cấp tàn quyển, cuộc đời của hắn từ lúc đặt chân đến đây chẳng phải tất cả đều là đánh cược hay sao vậy hắn sẽ lại đánh cượcv ới số phận một lần nữa.
- “Được, vậy vãn bối sẽ chọn Nghịch hành quyết”
- “Ha ha, xem ra ngươi cũng rất tham vọng, ta hy vọng ngươi sẽ không phải hối hận với quyết định của mình”, Kim Đức vừa nói vừa đặt vào tay Trần Ngọc một quyển điển tịch đã ố vàng, phần đầu tuy có chút rách nát nhưng vẫn còn nguyên vẹn riêng phần sau đã bị mất đi một đoạn lớn.
Nghịch hành quyết quả nhiên là nghịch hành, không như những pháp môn tu luyện khác vốn lấy đan điền làm trung tâm tích trữ tiên thiên chân khí, với Nghịch hành lại lấy não hải làm nơi tích trữ đầu tiên điều này đã cho thấy sự nghịch của nó. Chân khí trong nghịch hành được vận chuyển một vòng chu thiên rất lớn xuất phát từ huyệt Thái xung tới Đan điền Sau đó vận chuyển lên não hải và tích trữ ở đó, với một chu thiên vận hành như vậy tiến triển của người tu luyện chắc chắn sẽ chậm hơn rất nhiều nhưng đối với việc dùng ngoại vật để tăng tiến như Trần Ngọc thì sẽ không sợ phải lãng phí dược hiệu.