- Xem ra nơi này không còn thích hợp với ngươi nữa rồi, những điều cần dạy ta đều đã chỉ dạy cho ngươi chỉ có một điều khiến ta cảm thấy áy náy chính là không thể khôi phục gương mặt cho ngươi mà thôi, Kim đức không dám nhìn thẳng về phía Trần ngọc.
Thật sự vãn bối vẫn còn rất lưu luyến nơi này nhưng có 2 lý do buộc ta phải rời đi, thứ nhất vãn bối đã trực tiếp gây hấn với Lý vân vũ bây giờ quan hệ giữa 2 chúng tôi đã là không chết không thôi.
- Chỉ một Kim xà bang nho nhỏ ta còn chưa để vào trong mắt, Kim đức vốn không cho là đúng.
Trần ngọc có đôi chút trầm ngâm: “một Kim xà bang đúng là vẫn chưa đáng ngại nhưng đừng quên phía sau hắn chính là Lôi kiếm sơn trang. Vãn bối đã từng hỏi qua Đồng thiện trưởng lão thế lực của Lôi kiếm sơn trang ở Tử linh đế quốc là không thể xâm phạm”.
Sắc mặt của Kim đức trở nên khác thường khi nhắc đến Lôi kiếm sơn trang, hắn vốn muốn phản kháng nhưng sau đó lại thôi, “vậy còn lý do thứ 2 thì sao”.
- Lý do thứ 2 vãn bối muốn rời khỏi nơi này chính là vì vãn bối muốn thật nhanh chóng trở nên cường đại.
Kim đức nhìn về phía Trần ngọc, hắn ta biết được tên nhóc trước mắt này đang nói dối, dường như đang cố che dấu một điều gì đó nhưng hắn cũng chẳng quan tâm làm gì, con đường của mỗi người cứ để tự họ quyết định.
- Vậy ngươi định bao giờ thì rời đi.
Trần ngọc khẻ nhíu mày: “lưu lại nơi này càng lâu sẽ càng lưu luyến nên vãn bối quyết định sẽ đi ngay bây giờ”.
- Có cần thiết phải vội vã như vậy hay không, hay là chờ nha đầu Kim hoa trở về rồi đi vẫn chưa muộn.
- Phiền Kim thúc nói với Kim hoa muội dùm một câu, vãn bối có việc gấp cần giải quyết nên đã rời đi trước.
Trần ngọc khẻ quay lưng nhìn về phía xa dường như đang hồi tưởng lại đoạn thời gian đã từng trải qua ở thôn trấn nghèo nàn mà ấm áp này, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên người của Tiểu bạch, con thú nhỏ ấy vẫn đang say sưa ngủ như chẳng cần biết chuyện gì xảy ra.
Trần ngọc lay động thân hình của Tiểu bạch rồi khẻ hỏi: ngươi có muốn đi cùng với ta hay không? Hắn vốn xem Tiểu bạch là một người bạn của mình, một người bạn vô cùng thân thiết dù cho lúc hắn biến thành một quái nhân nó vẫn không hề tỏ ra chút e dè nào chính vì vậy hắn không muốn ép buộc người bạn thân của mình làm việc mà người đó không thích.
Tiểu bạch chớp động đôi mắt to tròn của mình rồi nhìn thẳng về phía Trần ngọc, cũng không biết nó có hiểu được những lời mà hắn nói hay không nhưng gương mặt vốn đang ngáp ngủ của nó lại trở nên
nghiêm túc như đang suy nghĩ toan tính điều gì đó. Hành động tiếp theo của Tiểu bạch càng làm Trần ngọc cảm thấy bất ngờ nó chạy thẳng lên tay của hắn rồi lại lăn ra ngủ.
- Này ngươi như vậy là có ý gì đây
Tiểu bạch chẳng thèm để ý đến câu hỏi của Trần ngọc nó vẫn đang ngủ rất say sưa điều này làm Trần ngọc cảm thấy vừa tức giận lại vừa vui mừng, ít nhất lúc này hắn vẫn còn một người bạn đồng hành.
- Tiểu tử, vật này tặng cho ngươi tuy nó không phải vật gì quý giá nhưng có thể là bảo vật giữ mệnh cho ngươi đấy.
Kim đức lấy từ trong người một quyển bí tịch ném về phía Trần ngọc, với lực đạo của cú ném không quá mạnh nên hắn rất dễ dàng bắt được. Thật sự không biết trong người vị Kim thúc này còn cất giấu những vật gì nữa, nếu người ngoài biết được chính người này đã huấn luyện cho một tiểu tử vô danh chưa hề biết gì về tu luyện trở thành một cao thủ Khuếch mạch sơ kỳ trong vòng một tháng sẽ khiến cho họ ngưỡng mộ không thôi.
- Đây là phương pháp tu luyện bế khí công, một pháp môn phụ trợ mà thôi, nó giúp ngươi che giấu sự ba động của tiên thiên chân khí chỉ cần đẳng cấp không quá chênh lệch tuyệt đối sẽ không nhìn ra được tu vi của ngươi.
Những lời giải thích của Kim đức nghe có vẽ rất đơn giản tuy nhiên nếu suy xét kỷ lưỡng có thể thấy pháp môn phụ trợ tu luyện này nếu biết cách sử dụng thật hợp lý tuyệt đối xứng với 2 từ “bảo vật”.
- Vật quý giá như vậy, vãn bối thật không dám nhận, Trần ngọc mang quyển bí tịch 2 tay kính cẩn trả lại cho Kim đức.
- Vật quý giá đến đâu nếu không biết cách sử dụng thì cũng bằng thừa, quyển bí tịch này ta vốn đã ghi nhớ tất cả nên mới đem tặng cho ngươi hi vọng ngươi có thể sử dụng nó thật hợp lý. Được rồi, ngươi cứ việc lên đường, nếu muốn trốn tránh thế lực của Lôi kiếm sơn trang tốt nhất là đi về hướng đông men theo rìa của Tây Lâm bình nguyên rời khỏi Tử tinh quốc.
- Cảm ơn Kim thúc đã chỉ dẫn, vãn bối xin cáo từ, nói rồi Trần ngọc mang theo Tiểu bạch dùng một tốc độ rất nhanh rời khỏi hắn thật sự không hề biết rằng chuyến phiêu lưu này của hắn sẽ làm thay đổi cả cục diện của Thiên nguyên tinh này.