Đã 5 ngày kể từ lúc rời khỏi Thanh lâm trấn Trần ngọc căn cứ theo lộ trình mà Kim đức đã chỉ dẫn ngày đêm lên đường không dám chậm trễ.
“Xem ra ta đã đi được một đoạn đường rất dài rồi, không biết mọi người ở Thanh lâm trấn bây giờ thế nào, có Kim thúc ở đó chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, còn Kim hoa không biết bây giờ thế nào, đi mà không từ biệt chắc hẳn nàng ấy sẽ trách ta nhiều lắm nhưng nếu ở lại càng khó đối mặt mà thôi”. Một phần lý do rất lớn dẫn đến việc Trần ngọc nhanh chóng rời khỏi chính là đến từ Kim hoa.
Trong bước tu luyện cuối cùng của mình Trần ngọc không cách nào khống chế nổi chân khí khổng lồ từ Thăng linh quả, hắn chỉ có thể căn cứ theo lộ trình vận công mà nhanh chóng vận chuyển tiên thiên chân khí, lượng tiên thiên chân khí được vận chuyển liên tục lên não hải cuối cùng lan tỏa qua các kinh mạch và các cơ trên mặt khiến cho khuôn mặt của hắn biến dạng thành một quái nhân. Lần đầu hắn ta giáp mặt với Kim hoa bằng khuôn mặt ấy đã khiến nàng ta vô cùng hoảng loạn, quan hệ của 2 người từ đó cũng trở nên xa cách, không khí trong nhà cũng trở nên căng thẳng và u ám hơn. Cách duy nhất có thể khiến mọi thứ trở về bình thường chính là hắn phải rời khỏi nơi đó mà thôi.
- Này Tiểu bạch sao ngươi cứ ngủ suốt như vậy thế hả, nếu ngươi cứ lười như vậy sẽ béo lên đấy biết không hả, Trần ngọc vừa nói vừa lay lay thân hình Tiểu bạch đang nằm trên vai hắn.
Tiểu bạch tỏ ra khó chịu với sự làm phiền của Trần ngọc nó kêu lên một tiếng rồi cắn khẻ vào đầu ngón tay của hắn.
- Ui, nè quân tử động khẩu không động thủ ngươi làm vậy sao đáng mặt anh hùng chứ.
Tiểu bạch nhìn về phía Trần ngọc một cách đầy chế giễu, rồi làm ra bộ dạng như thể ta không thèm so đo với kẻ ngốc lại tiếp tục lăn ra ngủ.
Trần ngọc khẻ cười, suốt dọc đường đi vốn không có thành trấn nào, số người hắn gặp được trong những ngày qua không quá một bàn tay nếu như không có Tiểu bạch bầu bạn thì thật sự sẽ rất buồn chán.
Trần ngọc nhớ lần đầu tiên hắn ta tiến vào Tây lâm bình nguyên chính là do Kim hoa dẫn đường, còn có sự bảo hộ của Đại lực và Lâm chính vậy mà ngay cả thở hắn cũng chẳng dám thở mạnh thật sự không thể nào ngờ bây giờ hắn ta lại có thể một mình phiêu lưu trong phiến sâm lâm này. Mặc dù trên đường đôi lúc hắn cũng găp phải một vài dã thú hung hãn nhưng đối với hắn lúc này nó đã không còn sức uy hiếp như trước, nếu như con thú ấy biết điều thì hắn cũng sẽ không đụng đến bằng không đều đã trở thành dinh dưỡng trong bụng hắn và Tiểu bạch cả rồi, điều hắn nghi hoặc là không biết vì sao mà Tiểu bạch còn ăn khỏe hơn cả hắn, thức ăn hắn tìm được có hơn 7 phần đã vào bụng con tiểu thú này rồi ấy vậy mà nó còn tỏ ra chưa thỏa mãn thật sự là dọa chết hắn rồi.
Ngao.....
Trong lúc Trần ngọc đang suy tư thì từ phía trong phiến sâm lâm vang lên tiếng động rất lớn, nếu hắn đoán không lầm thì đây chính là tiếng của một con báo, nó dường như đang rất giận dữ. Mặc dù có đôi chút hiếu kỳ nhưng Trần ngọc vốn cũng không muốn vướng vào chuyện phiền phức, tốt nhất là nên cách xa nó một chút, Trần ngọc nhanh chóng di chuyển theo hướng ngược lại. Nhưng mọi chuyện vốn không như ý hắn nghĩ, rõ ràng con thú ấy đang nhanh chóng đuổi thẳng đến đây.
Trần ngọc có chút bất đắc dĩ: “không phải xui xẻo như vậy chứ phiền phức sao cứ mãi kéo đến”. Hắn nhanh chóng nép mình vào một táng cây to lặng lẽ theo dõi kỳ biến.
Ngay khi Trần ngọc vừa ẩn thân thì từ phía ngoài một nhóm thiếu niên khoảng 6 người, 1 nữ, 5 nam tầm 15, 16 tuổi mặt trang phục trắng, trên ngực có thêu biểu tượng một thanh tiểu kiếm được bao bọc trong sấm sét, đang chạy thục mạng theo hướng của hắn.
- Này ta nói ngươi đấy Tô Lâm, sao tự dưng lại chọc vào con thú đó làm gì, người vừa lên tiếng chính là một thiếu nữ với khuôn mặt khá thanh tú nhưng lúc này lại chứa đầy sự tức giận.
- Vậy lúc đầu ai bảo con tiểu thú thật dễ thương, bây giờ lại còn trách ta nữa chứ, một thiếu niên khác vừa chạy vừa lớn tiếng, phía sau hắn có mang theo một cái túi nhỏ, vật ở trong túi vẫn
còn động đậy có thể đang nhốt một sinh vật nào đó.
- Các người có thôi không thì bảo, dù sao thì cũng đã ra tay, việc quan trọng bây giờ là làm sao khống chế con thú ấy cứ bỏ chạy xem ra cũng không phải là cách, một thiếu niên với thân hình vạm vỡ như một người trưởng thành, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc.
- Hay là ta trả con ấu thú ấy lại cho nó, thiếu niên vừa lên tiếng có thân hình khá nhỏ bé nên khi đứng cạnh tên vạm vỡ kia thật sự là có chút buồn cười
- Tử dương à ngươi thật là ngây thơ, ngươi cho rằng trả lại là sẽ xong hết mọi việc hay sao, nó vốn đã ghi hận chúng ta rồi.
Một thiếu niên trên tay cầm trường kiếm hét lớn: “ta không tin là 6 người chúng ta không khống chế được nó”.
Xét về lực lượng chúng ta không hề thua kém con Diệu tinh báo này nhưng sở trường của nó lại là tốc độ, nếu như không cẩn thận có thể bị mất mạng như chơi nếu Tiêu chấn ngươi có thể cản trở hành động của nó trong chốc lát thì có thể, thiếu niên vừa lên tiếng vừa nói vừa vuốt khẻ 2 thanh trủy thủ bộ dáng đang suy nghĩ điều gì đó.
Thiếu niên to lớn có chút trầm ngâm nhưng ngay lập tức trở nên quyết đoán: được rồi ta sẽ khống chế nó, vừa nói hắn vừa siết chặc lấy thiết côn trên tay.
Được rồi nếu ngươi có thể hạn chế hành động nó một lúc ta có cách để tiêu diệt nó, Tô lâm ngươi phụ trách phục kích bên cánh trái, Tiểu đóa ngươi phụ trách bên phải, Dương Cường ngươi phụ trách bộc hậu, Tử dương đề phòng nó phóng lên cao ta và Tiêu chấn sẽ ngăn cản hành động của nó.
Thực lực của nhóm thiếu niên này theo đánh giá của Trần ngọc có lẽ không cao hơn so với Lý thừa phong tuy nhiên cũng xếp vào hàng cao thủ, có thể khiến bọn họ nháo nhào như vậy xem ra thực lực của con dã thú ấy cũng không thể xem thường.
Ngao... tiếng gầm của con dã thú đã ngày càng gần hơn, nhóm thiếu niên này cũng đã không còn chạy thục mạng nữa mà bắt đầu sắp xếp đội hình sẳn sàng nghênh địch.
Chỉ vài hơi thở trôi qua bóng dáng của con dã thú ấy đã hiện rõ trong tầm mắt, không biết có phải là trùng hợp hay không mà lần này con dã thú ấy lại cũng là một con báo nhưng thay vì có lớp lông màu vàng chấm đen hay đen huyền như âm ảnh báo mà Trần ngọc từng gặp qua nó lại có một lớp lông màu tím rất bắt mắt, điểm xuyết trên nền lông màu tím ấy là những chấm nhỏ màu trắng, nếu nhìn qua bề ngoài thật chẳng khác gì một bầu trời đêm huyền bí làm cho người khác có cảm giác hiếu kỳ. Đây chính là Diệu tinh báo, một giống loài vô cùng hiếm thấy có tiềm năng phát triển khá đặc thù, nó có thể tiến giai thành linh thú cao cấp một cách dễ dàng nhưng cũng có thể cả đời cũng chỉ là một linh thú sơ kỳ mà thôi, tất cả đều phụ thuộc vào khoảnh khắc khi nó ra đời có nhận được sự chúc phúc của thiên tinh hay không, điều này Trần ngọc biết được là nhờ tham khảo trong quyển hồi ký tu luyện mà Cẩu thúc đã đưa cho hắn.
Diệu tinh báo di chuyển rất nhanh theo một lộ trình rất khó đoán định, khi lệch sang trái lúc lại nhảy sang phải khiến cho bọn người thiếu niên đang đón đợi cảm thấy áp lực rất lớn.
Mắt thấy chỉ còn vài bước nữa thôi là Diệu tinh báo sẽ tiếp cận Tiêu chấn ngay lập tức xông thẳng về phía trước, thiết côn trong tay hắn xoay nhiều vòng rồi bằng một khí thế mạnh mẽ nện thẳng xuống đất.
Điệp lãng...Ầm, mặt đất tại nơi tiếp xúc với thiết côn đã trở thành một cái hố nhỏ, những nơi xung quanh thì bị di chấn của cú đánh làm cho rung lên từng hồi, đà di chuyển của con báo cũng bị ảnh hưởng, để tránh né đòn đánh vừa rồi nó buộc phải nhảy lùi lại phía sau, khí thế cũng giảm xuống một phần.