Vận Mệnh Nghịch Hành

Tẩu vi thượng sách


trước sau

Chỉ chờ có thế nhóm thiếu niên nhanh chóng tạo thành một vòng tròn bao xung quanh con báo nhằm hạn chế hành động của nó. Tiêu chấn sau khi tung ra một đòn ngay lập tức thu lại thiết côn hoành ngang trước người, lập tức chuyển sang phòng thủ, tên thiếu niên lúc trước chỉ huy đội ngũ đang đứng ngay phía sau lưng Tiêu chấn trên tay cầm 2 thanh trủy thủ ánh mắt không rời thân ảnh của con báo dù chỉ một giây, phía sau hắn vẫn còn một thân ảnh nữa đó chính là Tử Dương cũng đang trong tư thế sẳn sàng.

Tiểu đóa, Tô lâm và Dương Cường cũng lần lượt bao vây phải, trái và phía sau, thế cuộc dường như đã hoàn toàn nghiêng hẵn về phía nhóm thiếu niên.

Ngao... Diệu tinh báo lại gầm lên một tiếng thật lớn rồi xông thẳng về phía của Tiêu chấn, xem ra nó vẫn còn rất cay cú với đòn đánh bất ngờ vừa rồi của hắn ta.

Tiêu chấn mặc dù có chút sợ hãi nhưng trên khóe môi lại âm thầm nở một nụ cười, ở trong nhóm thiếu niên này hắn ta chính là người có lực lượng mạnh mẽ nhất chính vì vậy mới được phân công đối kháng chính diện, vốn hắn vẫn lo sợ nếu như con báo không tấn công vào vị trí của hắn có thể khiến cho cục diện khó kiểm soát nhưng xem ra hắn đã đánh giá con dã thú này quá cao rồi.

Xích bích đồng tường...Tiêu chấn không chút sợ hải xông thẳng về phía trước thiết côn trong tay xoay mạnh thành một vòng tròn lớn, tốc độ xoay của thiết côn tạo ra một cơn gió mạnh thổi về hướng của Diệu tinh báo, chiêu thức này thật vi diệu trong công có thủ, trong thủ có công tuy rằng uy lực không thể nói là tuyệt luân nhưng để đối phó trong tình huống này vẫn thừa sức.

Trong lúc mọi người đều nghĩ rằng Diệu tinh báo và Tiêu chấn sẽ va chạm thì bất ngờ Diệu tinh báo lại bị cơn gió từ tuyệt kỷ xích bích đồng tường của Tiêu chấn làm chao đảo rồi bị thổi bay về phía sau.

Biến cố này hết sức là phi lý khiến cho cả nhóm thiếu niên không cách nào chấp nhận nổi, hành động vốn đã được xếp đặt kỷ càng bây giờ lại rối tung cả lên, cả đội ngũ trong phút chốc bị tê cứng.

- Dương Cường mau phòng thủ, Dương cường vốn vẫn đang ngơ ngác ngay lập tức hồi tỉnh lúc này hắn bất chợt nhận ra Diệu tinh báo đã ở ngay trước mặt đang giơ móng vuốt vồ về phía hắn.

Dương Cường xem ra cũng là một thiếu niên ưu tú, mặc dù hồi tỉnh có phần trì trệ nhưng hành động lại hết sức lưu loát, hắn nhanh chóng thu người rồi lộn về sau một vòng nhanh chóng thoát khỏi phạm vi tấn công của Diệu tinh báo. Hành động này đúng là không thể chê vào đâu được nhưng xem ra hắn vẫn còn đánh giá thấp con dã thú trước mặt này rồi.

Một đòn vồ hụt vào không khí nhưng Diệu tinh báo lại không hề tỏ ra chút tức giận hay bối rối nào, nó xoay một vòng trên không rồi tiếp đất một cách nhẹ nhàng sau đó dùng một tốc độ bất khả tư nghị tấn công về phía Tô lâm vốn đang bị đoàn đội bỏ rơi.

Tô lâm hoàn toàn bất ngờ trước động thái này của Diệu tinh báo xem ra cả đội ngũ đều bị con dã thú này dắt mũi, hành động trước sau của bọn họ đều đã nằm trong kế hoạch của nó rồi. Đầu tiên lợi dụng tình thế bị bức bách tấn công Dương Cường để thu hút cả đội ngũ dồn sang bên phải sau đó chuyển hướng tấn công về bên trái nơi chỉ còn lại một mình Tô lâm.

Tô lâm vốn không giống như Dương Cường sở trường về tốc độ, hành động của hắn trì trệ hơn rất nhiều lúc này dù có muốn né tránh hắn cũng đã lực bất tòng tâm đã vậy chi bằng đánh cược một ván. Tô lâm nghiến chặt răng rồi lao thẳng đến hướng của Diệu tinh báo tung ra một đòn Hắc sơn quyền.

Ầm. âm thanh va chạm vang lên từ trong đám bụi khói mờ mịt một bóng người bị đánh văng ra xa chẳng ai khác người đó chính là Tô lâm, từ trong khóe môi của hắn có thể thấy một vệt máu dài, trước ngực còn có một vết thương sâu đến cả tấc xem ra hắn đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. Một đòn Hắc sơn quyền tuy rằng lợi hại nhưng với hình thể nhỏ bé của mình hắn làm sao có thể địch lại Diệu tinh báo kết quả này vốn nằm trong dự kiến của Trần ngọc nhưng điều khiến hắn há hốc mồm đến không thể ngậm lại chính là
một đòn Hắc sơn quyền rất quen thuộc vốn từng được Lý thừa phong sử dụng, có lẽ nào, trong lòng Trần ngọc chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Xột xoạt, chân của Trần ngọc vô tình giẫm lên một chiếc lá gần đó tuy rằng âm thanh cũng không lớn nhưng trong lúc căng thẳng như vậy thì một tiếng lá rơi cũng khiến mọi người chú ý, Một phút thất thố đã làm cho hành tung của hắn bị bại lộ, ánh mắt của cả nhóm thiếu niên và Diệu tinh báo đều dừng lại trên một bụi rậm cách đó không xa nơi có thân ảnh của Trần ngọc.

Đúng là quá sơ suất, Trần ngọc tự nhủ trong lòng rồi chẳng cần người khác phải kêu gọi hắn nhanh chóng bước ra khỏi nơi trú ẩn rồi đi thẳng về phía trước 2 tay hành lễ rồi cất tiếng thật dõng dạc: thật xin lỗi đã làm phiền các vị, tại hạ vốn chỉ tiện đường ghé qua mà thôi, không hề có ý xấu, tại hạ xin phép cáo từ trước, Trần ngọc vừa nói vừa quay lưng đi, vũng nước đục này hắn thật sự không muốn vướng vào.

Vị thiếu niên đang chỉ đạo đội ngũ khẻ nhíu mày: nếu các hạ đã đến hà tất phải đi vội vã như vậy, chi bằng giúp đở chúng ta đối phó với con súc sinh này, tại hạ môn nhân Lôi kiếm sơn trang nhất định sẽ ghi khắc trong lòng.

Quả nhiên là như vậy, điều Trần ngọc e ngại rốt cuộc đã trở thành sự thật, may mắn là chuyện ở Thanh lâm trấn vẫn chưa được truyền ra nhưng sớm muộn mọi người cũng sẽ biết nếu còn day dưa với người của Lôi kiếm sơn trang không phải là tự chuốc họa vào thân hay sao. Trần ngọc đưa ánh mắt về phía vị thiếu niên kia rồi khẻ nhìn về phía Diệu tinh báo, thật không biết con báo này có hiểu những gì hai người bọn họ đang trao đổi hay không mà khi hắn vừa đảo mắt qua nó đã gầm lên một tiếng như để cảnh báo tốt nhất là đừng xen vào chuyện này.

- Nếu ta vẫn muốn rời đi thì sao, Trần ngọc khẻ dò hỏi.

- Vậy từ nay ngươi và Lôi kiếm sơn trang sẽ trở thành kẻ thù không chết không thôi, bọn ta cũng sẽ dốc hết sức đối phó với ngươi trước, ánh mắt của tên thiếu niên hiện rõ vẽ tàn nhẫn, xem ra hắn thật sự không phải nói đùa.

Xem ra thù hận với Lôi kiếm sơn trang không cần lôi kéo cũng càng ngày càng sâu đậm, tuy nhiên lúc này cũng chưa thể trở mặt với bọn họ được chỉ có thể tạm thời nhún nhường mà thôi: “Tại hạ thật sự rất muốn giúp đở nhưng chỉ sợ lực bất tòng tâm mà thôi”, Trần ngọc làm ra một biểu hiện áy náy.

- Chỉ cần các hạ chịu ra sức, ta nào dám chê bai.

Đúng là một người làm việc dứt khoát, hắn rõ ràng chính là ép minh phải ra sức, nhìn xem tình hình có thể đoán được bọn chúng rõ ràng là bắt cóc trẻ em, mẹ đứa trẻ đến tận nơi đòi người ấy vậy mà còn tỏ ra nhân nghĩa thật là một bọn côn đồ dối trá, nếu tiếp tay cho bọn chúng khác nào mình cũng trở thành kẻ ác hay sao. Ta trước đây cũng hay thường bị bắt ép làm những việc mình không thích trong lòng vốn muốn phản kháng nhưng lại không muốn làm lớn chuyện nên đành buông xuôi, hôm nay dường như lại thấy được hình ảnh người sếp trước mặt mình sai bảo phải làm cái này, cái kia, phải làm cho đúng hạn nếu không hậu quả tự gánh lấy.

Ta kháo, nhịn cũng đã nhịn 28 năm rồi chẳng lẽ lại để một đám thiếu niên này đè đầu cởi cổ, đánh không lại thì ta vẫn còn một cách, Trần ngọc rất nhanh đã có quyết định. Hắn chẳng nói một lời nào mà dùng tốc độ nhanh nhất có thể tiến thẳng đến vị trí của Tô lâm vốn đang trọng thương sau đó giật phăng chiếc túi sau lưng hắn ta ném về hướng của Diệu tinh báo rồi bỏ chạy thụt mạng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện