Dung Nhi Vân về lại gian phòng cũ, trong lòng thoáng qua một phần quen thuộc khó mà miêu tả thành lời.
Kiếp trước nàng cũng ở đây, ở đây đến mức bản thân không hề có cảm nhận một khi nào đó rất có thể sẽ phải ra khỏi.
Ở đây quen thuộc tới mức nàng có thể nghe được từng thanh âm hơi thở của gỗ mục, từng âm thanh của tiếng đất ấm áp và cả những bụi hoa đua sắc gần kề.
Mọi thứ đều quen thuộc.
Mọi thứ nàng không thể bảo vệ ở kiếp trước thì kiếp này, nhất định không thể buông tay.
Phú Nga đẩy cửa, bưng vào khay trà tinh xảo.
“Vương Gia đến đây ư?”
Không kịp nghe trả lời, thứ nàng thấy trước mặt đã là Lã Diên Mục ung dung bước vào.
Hắn ta theo nàng lại nhà.
Cũng là mang danh Tế tử nên dáng vẻ vô cùng đơn giản nhưng thứ toát ra hết cả lại khiến cho Dung Gia không ai không dè chừng chạm phải Diêm Vương.
Dung Châu Ngạn chải tóc cho nàng ở một bên, đối với Kim Thiết Vương không mang nhiều phần sợ hãi giống như cách chủ tử của nàng ta thấy uy quyền trước mặt không chạm nổi ánh mắt:
“Nô tì thỉnh an Vương Gia.”
Lã Diên Mục liếc người, nhanh chóng ngồi xuống bàn trà, nhạt ý nhìn xung quanh:
“Vương Phi định khi nào sẽ hồi phủ?”
Nàng vừa đến đây không được bao lâu.
Còn chưa có thời gian thăm phụ mẫu, lại chưa đến điện nhỏ thăm tiểu đệ, tiểu muội đã bị Lã Diên Mục nhắc chuyện hồi phủ, trong lòng liền hiện ra chút khó chịu.
Nàng đối hắn hành lễ:
“Vương Gia, không gấp như vậy chứ? Lần này lại nhà cũng không biết khi nào mới ở lại đây thêm thời gian.
Nếu Vương Gia có chuyện gấp cứ về trước, th ầnthiếp…”
“Ta cũng không gấp.”
Lại nói thêm:
“Ta với Vương Phi vừa thành hôn.
Nếu chuyện lại nhà khiến chúng ta bị chia cắt, e chừng khiến người ta dị nghị.
Hơn nữa…thiếu hơi Vương Phi, ta ngủ cũng không ngon.”
“Vương Gia cũng nghĩ vậy sao? Thật trùng hợp.”
Điều trùng hợp chính là nàng từng nghe câu nói đó.
Khi Lã Diên Mục đã yên bề gia thất.
Khi đó, nàng là Hoàng Hậu, là chủ nhân của Khôn Ninh Cung, cũng là một người dưới vạn người.
Còn hắn là nghĩa đệ hết mực trung thành của Lã Sử Hoành.
Nhưng hắn lại nói với nàng, hắn cưới Vương Phi, nạp thê nâng thiếp chỉ là muốn qua mặt Thái Thượng Hoàng.
Còn hiện tại bây giờ, người hắn qua mặt là Hoàng Thượng, là nhạc phụ nhạc mẫu và cả chính nàng hắn cũng mang tâm tư như vậy.
Hôn nhân của hai người, thật sự là lợi dụng lẫn nhau, không ai có cao hơn một phần chân thật.
Nhưng có lẽ là nàng đã động lòng trước.
“Vậy Phú Nga, em dẫn Châu Ngạn chuẩn bị thêm một số đồ dùng cho Vương Gia.”
Lã Diên Mục nhướn mày:
“Không cần! Ta với Vương Phi là phu thê.
Sao cần chuẩn bị riêng?”
“Là thần thiếp sợ người không thoải mái!”
“Ồ? Vậy mà ta cứ nghĩ Vương Phi mới là người không thoải mái.”
Trời về đêm.
Bên ngoài chuyền lại tiếng nói cười không ngớt.
Dung phủ nơi nàng sống trước này đều luôn ồn ào náo nhiệt như vậy.
Mỗi ngày đều sống không cần lo nghĩ, thảnh thơi tận hưởng.
Dung Nhi Vnâ ngồi bên ghế đẩu, hướng mặt nhìn hồ sen bên cạnh, bất giác trong hư hao nhận ra bản thân chìm đắm vào cảnh sắc:
“Ao trong vắt
Đáy bóng trời
Mùa khô sót lại
Đoá sen tươi.”
Nàng không hiểu nhiều về thơ ca, cũng không giỏi ngâm khúc.
Khi nàng là Hoàng Hậu, mỗi khi đi qua cung của Phu Nhân đang đối thơ đều muốn bước thật mau không chút dừng lại.
Nhưng bây giờ nghĩ kỹ, học thêm một chút thơ ca cũng không tồi.
Lã Diên Mục nâng lên tách trà trên tay không khỏi cảm thán:
“Vương Phi về đến nhà đẻ đúng là tâm trạng khác biệt hoàn toàn.
Thứ gì cũng có thể khiến cao hứng.”
“Vương Gia không thể nói như vậy! Thần thiếp chỉ đang luyện tập một chút cho buổi thưởng mai gần kề.
Nếu như đi đến đó lại không mang am hiểu chỉ sợ Đoạn Vương Phủ sẽ bị chê cười.”
“Thưởng mai?”
“Đúng vậy! Là trong cung, Tuyết Mai Phu Nhân mở hội mời nữ tử khắp phủ đều tới.
Thần thiếp cũng vừa hay nhận được thi đến chuyện này?”
Dung Nhi Vân khẽ cười, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên thành câu hỏi lớn:
“Hay Tuyết Mai Phu Nhân quên đem thiệp mời cho Vương Gia?
“Chẳng nhẽ hạ nhân làm việc tắc trách đáng khiến người khác tức giận? Khi về phủ, thần thiếp sẽ quản giáo lại thật nghiêm trị.”
Hiển nhiên những lời nàng nói một chút đều không có thật.
Hạ nhân làm gì có chuyện không mang thiệp đến Đoạn Vương Phủ? Nếu là những thủ phủ khác còn có thể chấp nhận.
Nhưng chỉ riêng Đoạn Vương Phủ, chỉ cần chọc tức người trong đó thì mộ phần tổ tiên cũng không được an lành chứ không cần nhắc tới người sống.
Ban đầu nàng còn không biết phải mở lời thế nào, bây giờ lại dễ dàng đến mức đáng kinh.
Lã Diên Mục chậm chậm tiến lại trước