Hoàng cung vốn dĩ đã rất rộng lớn, người người qua lại từng đợt, từng tốp nối tiếp nhau càng diễu thành dáng vẻ oai nghiêm trang trọng không lời nào kể siết.
Bước qua Ngọ Môn, Lã Diên Mục mang theo Dung Nhi Vân đi thẳng đến nơi cần dừng lại.
Ánh nắng đầu tiên trong ngày mới, ánh nắng heo hút thấp thỏm chiếm đóng trong thân thể nàng thiếu nữ chỉ 16 xuân ngọc.
Dung Nhi Vân đưa mắt nhìn về Thái Hoà Điện.
Cái nơi chán ngắt vẫn chói lọi như vậy.
Cái nơi bất kỳ một ai bước tới nơi đây đều một lần muốn nhìn ngắm.
“Muốn dừng lại?”
Nàng cụp mắt ủ rũ khẽ lắc đầu.
Kiếp trước nàng từng đến Thái Hoà Điện chưa nhỉ? Kiếp trước, nàng đã đến đại điện chưa? Nàng có từng đến đó, trong bộ dạng suy sụp nhất của đời người, trong bàn tay toàn tuyết trắng, trong bộ phượng phục xô dịch cùng tiếng giọng cầu xin thê thảm hay không?
Ký ức đó, nàng không muốn nhớ lại, cũng không muốn một lần lặp lại.
Liệu lần này, Lã Diên Mục có phải sự lựa chọn đúng đắn?
“Phía trước là Vũ Hoa Các.
Vương Phi có muốn vào cầu phúc hay không?”
Lã Diên Mục ngỏ ý.
Tất nhiên trong lời nói hiện lên rõ ràng phần cười lạnh.
Hắn không phải kẻ có thể hiểu được tâm ý non nớt cũng như suy tính đơn thuần.
Một kẻ 7 tuổi đã tự mình viết tấu sớ xin ra chiến trường để thoát khỏi cùm kẹp thì hy vọng điều gì đơn giản?
“Ta sống hướng phật, một lòng tích đức.
Gặp phật bái phật, thấy bụt kính bụt, sao có thể không vào?”
Nàng ở đời trước cũng hay lui tới Vũ Hoa Các này.
Chỉ có điều, lúc đó là cầu xin thần phật che chở cho người thân không phải chịu nhiều đau đớn, cầu xin cho mạng sống mong manh bé nhỏ bản thân không giữ được kiếp sau thành hình mạnh khoẻ an nhiên.
“Cầu xin Người phù hộ cho những người thân yêu xung quanh ta luôn được mạnh khoẻ.
Cầu xin người bảo vệ cho ta, cho những quyết định liên quan đến vận mệnh này, một mình ta toàn quyền nắm giữ.”
Kiếp trước, nàng còn không dám cầu xin một điều cho bản thân.
Nhưng bây giờ, không có lý do gì để nàng lại trở thành một người như vậy lần nữa.
Sẽ không có Lã Sử Hoành chen chân trong cuộc sống, không có những âm mưu toan tính ngôi vị, lại không có những bí mật động trời nào nàng không biết trong Hoàng Thành này.
“Vương Gia! Người có muốn trở thành người nắm giữ vận mệnh toàn thiên hạ?”
Trong cái khoảnh khắc này, thứ nàng vừa hỏi là điều thật nực cười.
Trong đời này, có ai là người không muốn bước lên vị trí cao nhất, có ai muốn sống cuộc đời mãi phải ngước nhìn?
Đến cả nàng, một Dung Nhi Vân cũng không muốn bản thân chết dẫm trong những lời đồn thổi.
Co cụm trong chính cuộc sống bản thân không thể ngước đầu nhìn lên.
Cuộc đời trước kia của nàng, nàng sống ra sao, hành sự thế nào, qua lại với Kim Thiết Vương thành tri âm tri kỉ, buông bỏ hậu cung, bỏ mặc chính Hoàng Đế.
Nếu như nàng không phải Hoàng Hậu, có lẽ đã bị miệng đời róc da lọc xương không đề lại phần thừa.
“Ta chỉ muốn bảo vệ những người ta quan tâm.
Ngôi vị chí tôn kia, vốn đã định vô duyên, không cần cưỡng cầu.”
Dung Nhi Vân khẽ cười.
Nàng lại một lần thử hắn sao? Một lần thử ngu ngốc.
Bước chân hai người nhanh chóng theo nhịp điệu đều đặn.
Chẳng mấy chốc đã nghe tiếng ồn ào huyên náo bên tai.
Biển hiệu chói loà ánh sáng vàng kim, người người y phục một dáng thanh cảnh nhẹ nhàng mang theo hương mai tươi mát lướt qua: Thừa Càn Cung.
Dung Nhi Vân không có cảm giác quen thuộc với nơi này.
Chí ít cũng từng đặt chân tới vài lần, không xa lạ cũng không rõ ràng hiểu biết.
Nơi này trồng mai, rất nhiều hoa mai với đầy đủ dáng vẻ khác nhau cũng như thế chậu khác nhau.
Một phần vì Tiên Hoàng đem lòng yêu thích dáng vẻ của một nữ nhân thôn quê trồng mai nhưng không có được người ấy vì vậy đem mai nói hết nhớ nhung.
Một phần cũng vì Tuyết Mai Phu Nhân thực sự là người vùng phương Nam nóng nực, thấy mai như thấy nhà.
Dung Nhi Vân vào tới cửa Cung đã thấy đám người khắp nơi nhìn về phía mình bằng ánh mắt lạnh lẽo.
__Lã Diên Mục u ám trong chiếc mặt nạ còn vướng mùi máu tanh chiến trường không khỏi khiến người khác khó chịu.
Như vậy cũng tránh được nhiều người đến bắt chuyện, gây lợi kẻ mục đích.
Nhưng nàng còn chưa nghĩ xong, Lã Diên Mục đã kéo nàng tiến lại bên đám nữ nhân quyền quý cao trọng:
“Vương Phi! Ta đặt nàng ở đây vui chơi cùng mọi người.
Nàng không được phấn kích khiến ta lo lắng, lại càng không được để bản thân thưởng mai mà có cớ chuyện.
Ta sẽ không yên lòng nổi giận mà dẹp hết những cây nơi này đâu!”
“Vương Gia nói gì vậy? Sao ta có thể để Kim Thiết Vương Phi xảy ra chuyện được chứ?”
Lời nói ngọt ngào cùng giọng điệu nhấn nhá câu chữ phía sau khiến Dung Nhi Vân có chút chói tai không chịu được mà quay đầu.
Người nói đó hiển nhiên không thể