Dung Nhi Vân xuống xe ngựa đi trên con đường nhỏ quen thuộc về Dung phủ.
Con đường này đã lâu lắm rồi nàng chưa từng quay trở lại.
Kể từ ngày được chính thức tấn phong thành Thế Quan Vương Phi.
Đến lúc trở thành mẫu nghi thiên hạ lại không dám quay trở về nơi này.
Vậy mà bây giờ chính bản thân cũng không thể tin được mình lại bước trên con đường này, cảm nhận từng đợt gió xuân tươi mát lướt qua.
Gương mặt ngây ngốc tới thẹn thùng của nàng thiếu nữ bây giờ mới chỉ 16 tuổi.
Bao nhiêu nét xuân xanh, bao nhiêu vẻ ngây thơ non nớt trên gương mặt cũng không đủ để che giấu đi bản năng tâm hồn đã thay đổi.
Nàng cười.
Truyện Trinh Thám
Chính là tự cười bản thân, tự cười thiên mệnh cuối cùng nàng có thể thay đổi.
Phú Nga đi ngay theo đằng sau không biết trên gương mặt tiểu thư là hiện lên cảm xúc gì bất tác theo như ký ức mà lên tiếng:
"Thế Quan Vương thực sự rất có lòng! Biết Tiểu Thư thích hoa đào mới cố tình trồng lên một vườn xuân xanh.
Hôm nay bao nhiêu quý nữ thế gia vậy mà..."
Dung Nhi Vân đưa tay bên cạnh ngắt lời.
Ký ức kiếp trước ùa về.
Đúng vậy, cũng vào hôm nay Phú Nga cũng nói như vậy.
Lúc đó nàng còn cười thầm trong lòng cũng tự nhiên bản thân hiểu rõ chuyện này.
Lã Sử Hoành mời cả đám người tới thưởng đào chẳng qua cũng chỉ là muốn đổi lấy nụ cười mỹ nhân.
Nhưng thật đáng tiếc đời này của nàng không có cơ hội ngu ngốc như thế.
Dung Phủ không rộng, chỉ là một mảnh đất vừa đủ để xây lên khuôn trang.
Dung Nhi Vân đặt chân vào cổng, chính bản thân không kìm được nước mắt mà vừa khóc vừa lao vào bên trong.
“Mẫu thân!”
Người đầu tiên nàng thấy là mẫu thân, Lâm Giới Lệ.
Mẫu thân nàng là người rất dịu dàng, dịu dàng nhất thiên hạ này.
Dung phu nhân thấy con gái, lại nghe được truyền tin từ hạ nhân, lo lắng đến giờ vẫn không thôi.
Nhưng thấy người vừa về, chứng kiến cảnh tượng này càng thêm phần đau lòng:
“Vân Nhi! Con sao vậy? Đừng khóc nữa! Có người bắt nạt con sao?”
Dung Nhi Vân đời trước thừa hưởng rất nhiều tính tốt từ Lâm Giới Lệ.
Là nữ nhi khuê phòng đúng chuẩn, dịu dàng hiểu chuyện thâm chí có phần cam chịu khiến nhiều lần bị bắt nạt.
Nhưng đến khi gả cho La Sử Hoảnh, đứng trên cao vị mới cảm thấy tuỳ ý định đoạt kẻ khác đúng là thoải mái.
Nàng lắc đầu, càng thêm giữ chặt mẫu thân trong tay.
—Đời này nàng sẽ bảo vệ mẫu thân.
Bảo vệ tất cả người trong Dung Phủ này.
Dung phu nhân biết nàng chịu uất ức, mới nấu bát canh hầm tổ yến - món nàng thích nhất:
“Vân Nhi! Mau ăn cho nóng.
Ăn xong ngủ một giấc, đến khi thức giấc sẽ không còn thấy sợ hãi nữa.”
“Vâng, Mẫu thân!”
Nàng rất nghe lời.
Quả thực giống như ngày trước, ăn xong bát tổ yển liền lên giường nghỉ một lượt đến ngày hôm sau vẫn còn cảm giác hoảng sợ.
Nhưng hôm nay, Dung Nhi Vân thấy mẫu thân rời đi, lặng lẽ đem Phú Nghi đến ngoài cửa:
“Hai canh giờ sau, khi phụ thân ta từ Công Bộ trở về, đèn trong phòng nghỉ vừa tắt thì đánh thức ta dậy.”
Phú Nghi ôm thanh đao trong tay, mắt hơi rũ xuống không lên tiếng.
Vị tiểu thư yếu đuối trong mắt hắn từ bao giờ lại tỏ vẻ thân thiết với hắn như vậy?
Không phải bình thường sẽ tâm sự với Phú Nga, hay nói với nàng ta mấy chuyện như này sao?
Dung Nhi Vân biết hắn đang dò xét:
“Nếu ta bảo Phú Nga, nàng ta sẽ tự ý làm chủ không đánh thức.
Như vậy chuyện lớn trong nháy mắt huỷ hoại.”
Dung Nhi Vân hạ giọng, tiếng nói yếu ớt nhưng thật rõ ràng:
“Ngươi nợ ta một mạng, không phải là một mạng cứu sống mà là một mạng ẩn thân.”
Phút chốc thanh đao trong tay hắn siết chặt.
Gương mặt vốn dĩ dửng dưng nhưng đáy mắt có phẩn trầm lặng hoảng.
Khoé miệng cong lên không trả lời.
4 năm trước, Phú Nghi lúc đó không phải dùng cái tên này mà là Hoang Gia Nộ.
Đúng là lâu rồi không nhắc đến tên này, có chút không quen.
Hắn bị đuổi giết, bị hạ thuốc, bị đầu độc, bị tra tấn, nhân gian không một nơi trở về.
Chính lúc này Dung Nhi Vân khi đó 10 tuổi đã cứu hắn.
Cũng không biết bằng cách nào hắn đã sống, sống như một thân tàn lay lắt đến khi gặp lại kẻ địch nhung lụa gấm cao.
Hắn đã giết kẻ đó, một tay ném kẻ đó trong chuồng thú dữ.
Nhưng lại không cách nào xuống tay với người nhà.
Chỉ có thể đặt lại miếng bội hộ thân duy nhất, tự kết liễu cái tên Hoang Gia Nộ dưới biển lửa.
Thay vào đó, Phú Nghi sống trong Dung Phủ, ngày ngày nhàn rỗi nhìn đám nữ nhân thêu thùa may vá.
Tự do thưởng thức khung cảnh nhân gian nhạt nhẽo.
Thực sự quên mất rằng nếu người hắn bảo vệ không phải Dung Nhi Vân thì thân này sớm đã không còn.
Ánh đèn bên kia đã tắt.
Vừa đúng 2 canh giờ.
Phú Nga mang theo một bộ xiêm y màu nhạt cùng áo choàng cũng tiến vào.
Lát sau cánh cửa mở ra, một thân xiêm y không quá nôi trội, trên đầu cũng chỉ cài đơn sơ một trâm gỗ lại choàng thêm áo choàng đen đứng trước mặt hắn:
“Phú Nghi, chúng ta ra ngoài.”
Dung Nhi Vân đi thẳng ra cửa sau, một động tác thừa cũng không có.
Dáng vẻ thành thục lẫn vào màn đêm đen.
Phú Nghi không khỏi nghi ngờ tầm nhìn hạn hẹp.
Dung Nhi Vân từ bao giờ lại không giống tiểu thư đài các mà hắn biết?
“Tiểu thư muốn đi đâu? Để ta gọi xe ngựa.”
“Không cần! Đi thêm đoạn nữa có chỗ thuê ngựa.
Chúng ta sẽ đến Đoạn Vương Phủ."
Phú Nghi bình thường không nói nhiều.
Đối với chuyện nữ nhi cũng không quan tâm.
Nhưng hôm nay,