Lần này không cần đợi quá lâu, người kia vừa đi một lát, cánh cửa một lần nữa lại mở ra.
Nam nhân bên ngoài xuất hiện.
Đây chính là người Dung Nhi Vân cần tìm: Lã Diên Mục.
Hắn chinh chiến bên ngoài từ khi vừa tròn 15.
Nhưng sống trên thao trường khổ ải lại vừa lúc lên 7 tuổi.
Năm đó, mẫu thân hắn là Bính Minh Thế Phụ qua đời, Hoàng Thượng đối đãi với cung tần cùng hoàng tử vô cùng lạnh nhạt.
Hắn chết tâm tại Hoàng thành, vừa dâng tấu ra ngoài biên ải đã lập tức được phê duyệt.
Cứ như vậy, đối với thân thiết binh sĩ giống như người nhà.
Lại đối với hoàng tộc địch thù hiện hữu.
Nam nhân cao lớn, vừa qua Quan Lễ.
Thân hình nhiều phần được nắng cháy sa trường hun đúc thành khí chấp cao lãnh bức người.
Hắn xuất hiện cũng không lên tiếng để mặc cho tất cả rơi vào im lặng cùng khó chịu.
Cách sau lớp mặt nạ, ánh mắt dửng dưng lạnh lùng hướng Dung Nhi Vân như mũi tên treo giương cao chỉ cần nháy mắt có thể xuyên thẳng tạo nên cái lỗ lớn trên người.
“Nghe nói người của Dung phủ muốn quan tâm đ ến chung thân đại sự của bổn vương?”
Lời này rõ ràng.
Không phải nàng.
Mà là cả Dung phủ.
Chỉ cần sơ xuất, hơn trăm mạng người có thể chết dưới miệng lưỡi.
Dung Nhi Vân đứng lên hành lễ.
Gương mặt nữ nhân sớm nên sợ hãi trước tình cảnh này, nhưng với nàng lại như gió thoảng gặp mây xanh.
Bình bình nhẹ nhàng lên tiếng:
“Bái kiến Kim Thiết Vương! Tiểu nữ là đích nữ của Dung công bộ, Dung Quý An.”
Không có tiếng đáp trả.
Lã Diên Mục ngồi trên trường kỉ, nâng tách trà trên tay nhâm nhi.
“Hôm nay đến quấy phiền Đoạn Vương Phủ là có hai chuyện quan trọng.”
Nói đoạn, Dung Nhi Vân cúi thấp người càng làm lễ:
“Cung chúc quan lễ Kim Thiết Vương.”
Lã Diên Mục hơi nhướn mày.
Quan Lễ của hắn nói là đại sự đúng là quan trọng.
Nhưng nói nhạt ý đúng là vô bổ.
Đây chẳng qua chỉ là Hoàng Thượng nghe mấy lời gièm pha bên tai rằng hắn tuổi còn nhỏ, lại giữ chức Phó tướng quân nhưng lập biết bao công lao vang danh.
Cứ như vậy, không biết chừng một ngày, quyền quản lý quân đội nằm lọt trong bàn tay.
Lúc đấy chính là ngày Lã Diên Mục nổi lòng tham, dấy binh tạo phản.
Cho nên Hoàng Thượng mới nhân Quan lễ kia gọi hắn về.
Nói rằng tổ chức nhưng thực chất muốn mang người về tầm mắt giam lỏng.
Quan Lễ ngoại trừ mấy kẻ tiêu khiển cũng chẳng ai biết tới chứ đừng nói một Công bộ bình thường.
Trong lòng Lã Diên Mục vô cùng hoài nghi cũng không buồn lên tiếng.
Muốn xem xem nữ nhân này, rốt cuộc muốn giở trò gì?
Dung Nhi Vân nói xong những lời bên ngoài, trực tiếp thẳng chuyện chính:
“Lần này tới đây, chuyện đầu coi như xong.
Tiếp theo đây chính là không cần tìm bà mối, muốn trực tiếp cầu Kim Thiết Vương lấy ta!”
Lời này vừa nói ra, lập tức trong điện lớn đều im bặt.
Đến cả tiếng thở cũng nghe cách nào không thấy.
Phú Nghi lập tức sửng sốt.
—Không phải nói muốn giết người sao? Sao lại thành cầu thân rồi?
Lã Diên Mục cầm tách trà trên tay suýt cũng không vững.
Phải nói hôn nhân đại sự là chuyện vô cùng quan trọng.
Đầu tiên phải có mai mối, gặp gỡ,… Nhưng quan trọng là nam nhân đưa ra cầu thân.
Nàng ta lại trực tiếp nói thẳng? Muốn người khác cầu thân mình?
Lã Diên Mục cười lạnh:
“Dung công bộ đúng là biết cách dạy nữ nhi.”
Phú Nghi nghe lời này, tức giận cũng muốn giết người.
Kim Thiết Vương tuy là thân hoàng tộc, cũng được xưng Vương.
Nhưng đối với bên ngoài, cái chức này thực quyền còn không cao bằng người của lục bộ.
Hơn nữa, Kim Thiết Vương tiếng dữ tàn độc đồn xa, dung nhan vì chiến sự mà bị huỷ, thường xuyên đeo mặt nạ nếu không muốn doạ người.
Người như vậy, đừng nói thiên kim các phủ, đến cả nữ nhi nhà bình thường cũng không nguyện ý muốn gả.
Dung Nhi Vân trước sau đều giữ thái độ kính cẩn, ngoại trừ mạnh bạo cũng không làm gì quá phận:
“Để Kim Thiết Vương chê cười rồi.
Là Dung Nhi thực lòng ái mộ ngài mới liều mình đến đây.
Quả thực không muốn tự mình làm người cảm thấy chán ghét.”
“Ồ? Ái mộ ta?”
“Đúng vậy!”
Lã Diên Mục cầm trên tay tách trà cười muốn nội thương.
Người gần nhất nói ái mộ hắn không phải cũng đã xanh cỏ rồi sao?
Bên chiến trường có người nói ái mộ hắn.
Tiếc là chưa kịp đến bên cạnh đã rút ra thanh đoản đao muốn lấy đi cái mạng lớn này.
Hắn chính là nghe mấy lời ái mộ này mà lớn lên.
Cũng là tắm máu những kẻ ái mộ mà tâm liệt tới bây giờ.
Nhưng về tới kinh thành.
Nghĩ rằng chịu đựng ám toán giữa đường cũng đủ bộ.
Nào ngờ Hoàng Thành vẫn dùng chiên ái mộ này?
“E rằng phải nói với ngươi.
Bài vị nữ nhân ái mộ ta đã dựng thành từ đường.
Nếu như rảnh rỗi muốn bái phỏng, ta có thể dẫn ngươi đi.”
“Đang làm một tiểu thư cao quý, chẳng lẽ chán rồi? Đừng để bị người khác lợi dụng.”
Lã Diên Mục ném xuống thanh đoản đao, trực tiếp dùng ánh mắt lạnh như băng ngàn năm liếc sang Phú Nghi lại dừng trên thân Dung Nhi Vân:
“Cầm lấy nó.
Giết ta thử xem.”
Thanh đoản đao vẫn như cũ.
Vỏ bằng ngọc thạch, đến chuôi cầm cũng bằng ngọc thạch.
Tưởng chừng là một thanh đoản đao gọt hoa quả cũng không thành.
Nhưng chỉ có Lã Diên Mục mới biết lưỡi đao sắc bén như nào.
Chính là quá sắc bén mới phải đựng trong thứ vô hại.
Tiếc rằng, kiếp trước Dung Nhi Vân đã từng thấy qua vệt máu đọng trên lưỡi đao, cũng từng thấy