Lục Công khoa nghe không kịp câu chuyện đã ba chân bốn cẳng chạy mất.
Nhưng trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở Dung Nhi Vân một câu, hay chính xác hơn là đe dọa:
“Kim Thiết Vương phi! Chuyện này nếu điều tra ra có gì không đúng như lời đám nhân chứng kia thì tội nghiệt của Vương phi càng tính thêm nặng.
Đến lúc đó, cho dù Vương gia có mở lời ta cũng nhất định xử phạt thật thích đáng.”
Nhưng Dung Nhi Vân nàng hiện tại nghe cũng không muốn lọt tai, trực tiếp hừ lạnh phẩy tay ý bảo nhanh chóng cút cho khuất tầm mắt:
“Vậy phiền Lục Công khoa rồi!”
Lục Công khoa kéo người tới đầu tiên chính là nhà của Cao Tuấn Soái.
Gia đình đó là người thưa quan phủ cũng là nơi xuất hiện đám người tự nhận bản thân có thể làm chứng khiến Dung phủ lao đao chịu trói.
Tang tóc bao trùm cả một tòa Cao gia lớn rộng.
Nô tài, hạ tỳ tấp nập từng tốp người liên tục phục vụ quan viếng đưa.
Màu trắng tang dải đường từ khi dừng chân đến tận tang đường, nước mắt trải dài càng thê lương của người nhà thân thích.
Lục Công khoa nhận ra người lớn giọng nhất trong số hậu viện – là Cao phu nhân, mẫu thân ruột của Cao Tuấn Soái.
“Lục Công khoa! Người đã đòi lại công đạo cho Soái nhi nhà ta chưa?”
Một tay Cao phu nhân ôm lấy vạt áo quan, một tay kéo lại trước linh cữu từ đường.
Lục công khoa làm quan đã nhiều năm, cũng nhận vô số những vụ án càng khiếp đảm hơn đây.
Nhưng lần này lại là lần đầu tiên thấy một kẻ giết người ghê rợn tới vậy.
Năm vết cắt, mỗi vết đều dùng bằng dao cùn thái thịt rải khắp hai tay, hai chân và cổ.
Thân thể không hề bị cắt rời hay chính xác là không thể cắt rời.
Giống như thể mỗi nơi cứa một nhát, lần lượt từng vị trí, cứ như thế lặp lại cho đến khi Cao Tuấn Soái mất máu hoàn toàn, đau đớn nhìn bản thân chết từng chút.
Một cách sợ hãi cũng như thành khẩn, Lục Công khoa lùi bước lại phía sau, tránh hoàn toàn ánh mắt đám đông:
“Ta chưa thể bắt được người đã làm hại Cao công tử.
Nhưng…”
Cao phu nhân còn nước mắt lưng tròng, vừa nghe thấy như vậy đã lập tức thay đổi thái độ.
Bàn tay nắm lấy vạt áo buông phắt, thân thể run yếu bật dậy đối mặt:
“Ngài làm cái quái gì vậy? Kẻ giết con trai ta…không bị bắt sao? Chứng cứ đầy đủ như vậy, tang chứng, vật chứng, lời khai.
Có thiếu thứ gì khiến ngài không bắt người? Là Dung phủ quyền cao chức trọng hơn bọn ta nên cứ như vậy đúng không?”
“Cao phu nhân! Bà đang nói gì vậy? Lục Công khoa cũng cố gắng rất nhiều rồi!”
Lục Công khoa còn chưa kịp giải thích, Cao lão gia đã đứng dậy tự mình nói giúp, lại còn ôn tồn nhỏ giọng hiểu chuyện:
“Dung phủ dù sao cũng là quan lại.
Chút chuyện dối trên gạt dưới không phải lần đầu mới làm, nhà ta ăn ngay nói thẳng nên bị suy xét cũng có thể hiểu.
Nhưng công đao…chỉ là tới muộn, không phải không tới.”
“Câm miệng! Con trai tôi bị như vậy nên ông mới có thể nói dễ dàng đúng không? Nếu như ông có duy nhất đứa con này như tôi thì mới hiểu được…một đám…”
“BỐP!”
Lục công khoa bị tình thế như vậy mà chết điếng tại chỗ.
Vì là chuyện riêng, hắn cũng không tiện tay xen vào, chỉ có thể tự mình nhẹ nhàng ngỏ ý:
“Ta quay lại đây chỉ là muốn biết thêm về khoảng thời gian Cao công tử xảy ra chuyện.
Pháp luật không bỏ qua cho kẻ che giấu, lại càng không nhân nhượng những người đã làm chuyện trái lương tâm.”
Nói đến đây, Cao lão gia lại bất ngờ không còn giữ thái độ nhiệt tình niềm nở bằng nụ cười trên môi khi trước mà thay vào đó là e dè nghi kỵ:
“Có chuyện gì xảy ra sao? Chứng cứ có vấn đề gì sao?”
Mặt trời sắp