Trời về khuya, tiệc đã tàn vừa vặn khoảng thời gian Dung Nhi Vân dành cho Lục Công Khoa cũng kết thúc.
Đám người dồn dập, tiếng chân binh lính vang từ ngoài đầu ngõ vọng vào bên trong càng làm cho quan khách bốn phương thấp thỏm không yên:
"Rốt cuộc đã bắt được kẻ chủ mưu thích đáng hay chưa?"
"Liệu Vương Phi có gặp chuyện hay không?"
"Liệu Dung nhị tiểu thư mới trở về có thực sự là họa tinh?"
...
Ngay cả Dung Nguyên Thuần cũng không thể thôi yên tĩnh chờ đợi lấy nước mắt rửa mặt mà phải tiến tới trước mặt Dung Nhi Vân:
"Kim Thiết Vương Phi! Liệu các thể chứng minh sự trong sạch cho thảo dân? Thảo dân thực sự không làm gì cả, không biết chuyện gì hết!"
Lã Tô Mạnh tính hóng chuyện nhai nhảy chạy đến trước mặt của nàng quỳ lạy phỏng hệ như muốn chứng minh thân phận người nhà:
"Nguyên Thuần tiểu thư là nữ nhi yếu đuối đến cả một con kiến cũng không dám làm tổn hại, không có lý nào lại giết người!"
"Nếu như thiếu bằng chứng, thảo dân đây xin đứng ra tình nguyện làm nhân chứng bảo đảm!"
Trong một vở tuồng, kẻ hát người trống, kẻ tuồng người chèo thật sự càng phối hợp khiến người ta phải ngạc nhiên.
Dung Nhi Vân nhìn hai người trước mắt khẽ cau mày gật gật đầu.
Trong kiếp trước của nàng hình như cũng có nhớ đến đoạn ký ức nồng thắm này của vị muội muội ngốc nghếch.
Nhưng tiếc là đến kiếp này nàng sẽ giúp cho muội muội ngốc này nhanh chóng tỉnh giấc.
Dung Nhi Vân hướng đôi mắt diễm lệ lâng lâng một tầng mây nước nhìn sang Lã Diên Mục mà nhõng nhẽo:
"Vương gia, ngài xem! Muội muội của ta bây giờ còn không chịu gọi hai tiếng tỷ tỷ với thần thiếp.
Bây giờ là coi như muốn ân đoạn nghĩa tuyệt đối với vị tỷ tỷ này sao? Là ta đã gả cho Đoạn Vương Phủ thì không còn là người của Dung gia nữa, đã không còn là muội muội của nàng ta?"
Trong số những người ở đây, ai là người cao quý hơn cả?
Ngoại trừ Kim thiết Vương này ra thì chẳng có ai có thể hô mưa gọi gió, gật đầu giết người, lắc đầu cứu người?
Bây giờ nếu như nàng cầu nói câu đó với Dung Quý An thì chỉ có thể cho rằng nàng được phụ thân nuôi dưỡng nên cố ý ức hiếp muội muội.
Còn nếu như nói với Lã Diên Mục chẳng phải vừa hay thuận thế khiến cho tất cả đều thấy tình cảm phu thê giữa hai người là sự thật, ép Dung Nguyên Thuần nhìn nhận thích đáng cũng không tính sai.
Lã Diên Mục xoay xoay tách trà trong tay nhâm nhi một ngụm:
"Tiểu Di Tử còn nhỏ không hiểu chuyện nên đề cao người ngoài cũng không coi là không thể dạy bảo.
Sau này Vương phi thường xuyên quan tâm ắt hẳn sẽ tốt dần lên!"
Lại nói qua Lã Tô Mạnh:
"Lã Tô Mạnh ngươi là người đọc sách thánh hiền cũng coi là nho sĩ tri thức, chắc hẳn những điều ta nói ngươi đều hiểu thấu?"
Ý là không phải chuyện của bản thân thì đừng quá mức nhạy bén người khác tưởng vào lại nghĩ rằng bản thân có mưu đồ.
Vừa hay nói chuyện tầm phào một lát thì bên ngoài đã truyền lại tiếng bước chân vội vã xuất hiện.
Lục Công Khoa mang theo đám người nhân chứng khi trước kéo thành một hàng dài xuất hiện trước mặt Dung phủ.
Kế đó là hai nữ nhân ăn mặc quá phần hở hang là người của Vạn Hoa Lâu.
Kế tiếp là một lão trung niên râu tóc đã bạc gần hết ăn vận gọn gàng hẳn là một người phục vụ cho những gia đình giàu có.
Bọn họ bị ném xuống dưới nền đất khô cứng lạnh lẽo cả thân thể run rẩy cũng không dám phát ra một lời kêu than nhưng ánh mắt sợ hãi lung lạc thì hiện rõ từng phần.
Phú Nghi cũng vừa vặn xuất hiện kế bên, gương mặt u ám cùng Lã Diên Mục nhân đôi.
Dung Nhi phân là nhìn cặp bài ngợi sắc mà lên tiếng than vãn:
"Hai người này nhìn đằng nào cũng giống sinh ra từ một lò luyện."
Trái với Chu Thương Thành hào sảng vui tươi đi theo Lã Diên Mục chắc phần chịu khổ không ít.
Lục Công khoa ném xuống một tập giấy trước mặt kẻ đứng ra làm nhân chứng ban sáng:
"Ngô Tiểu Thuận! Đây là số giấy vay nợ mới nhất của người trong vòng 3 ngày gần đây.
Những khoản nợ trước của ngươi ta đều một lượt tính qua, là do tiểu Hồng bên Vạn Xuân Lâu đã giúp ngươi trả."
Tên Ngô Tiểu Thuận bị ép tới mức xanh mặt, lại nhìn đống giấy nợ chất thành một chồng mà càng run rẩy:
"Ta chỉ...!Thảo dân chỉ là chơi qua một vài canh bạc, không ngờ lại nợ nần nhiều như thế này.
Thảo dân...sẽ làm hết sức trả...nhưng...nhưng chuyện này...liên quan gì đến cái chết của Cao Tuấn Soái?"
Đúng vậy!
Hắn ta cờ bạc, nợ chút bạc vụn, dù không có khả năng trả nợ cũng đâu liên quan đến vụ giết người thành 5 phần?
Lục công khoa bây giờ mới chỉ tên nữ nhân ăn vận hở hang mà hỏi:
"Cao Tuấn Soái hôm qua đã gặp những ai ở Vạn Xuân Lâu? Có chuyện gì xảy ra khi đó?"
Hai nữ nhân kia ôm lấy nhau vừa run vừa kể lể:
"Hôm qua, Ngô Tiểu Thuận đến chỗ chũng ta đòi bạc, vừa hay gặp Cao thiếu gia.
Hai người ban đầu nói chuyện bình thường, càng về sau càng gay gắt.
Thậm chí, Ngô Tiểu Thuận còn định xuống nhà bếp lấy dao giết Cao thiếu gia."
"Vậy hai người đó nói chuyện gì?"
"Thảo dân nghe loáng thoáng...cái gì mà dâng tiểu Hồng cho Cao thiếu gia...cái gì mà không chịu..."
Lời nói ấp úng, ánh mắt không dám nhìn thẳng.
Nữ nhân Vạn Hoa Lâu sống chúng với nhau, thiên hạ