Huân Minh Tàng theo Lã Diên Mục về thư phòng riêng tại Dung gia.
Cơ thể hắn còi cọc bước đi nụ khụ cần phải mất thời gian chạy theo mới kịp bước chân rộng rãi của chủ nhân.
"Vương gia! Mời dùng trà!"
Lã Diên Mục nâng tay đón lấy tách trà bốc khói nghi ngút.
Dáng vẻ uể oải từ từ nhấm nháp.
Những lúc như thế này Lã Diên Mục hoàn toàn không buông lơ thời gian nghỉ ngơi mà thay vào đó là ánh mắt chờ đợi.
Làm việc lâu ngày cũng quen dần với phong thái.
Huấn Minh Tàng ngồi kế bên không chắp tay, không cúi lạy, chỉ một mực thành kính:
"Chuyện hôm nay ở Dung phủ có lẽ Vương gia đã điều tra rõ ràng gọi nguồn, không cần nô thần bẩm báo thêm điều gì nữa, đúng chứ?"
Lã Diên Mục đặt xuống tách trà trên khay, tầng hơi nước mơ màng đọng trong đôi mắt sáng rực.
Hắn mím môi, hơi thở có chút ngừng trệ:
"Vậy ngươi thấy thế nào?"
"Nô thần nào quân sĩ của Vương Gia.
Vương Gia cảm thấy như thế nào thì chính là như thế ấy!"
Hắn nghe lời này lập tức cười mà khinh bỉ:
"Ngươi là Quân sĩ gì chứ? Một kẻ đến sống còn phải nhờ tới thuốc? Cầm dao không nổi cầm gươm thì không, ngươi nghĩ Quân sĩ nào có thể ốm yếu như vậy?"
"Vậy thì là Mưu sĩ! Dù sao việc ở nơi này cũng là do một tay nô thần trực tiếp quản lý thay Vương gia đối ngoại.
Chắc Vương gia không tính chuốc nỗi bực dọc nên đầu nô thần này chứ?"
"Sao có thể?"
Huấn Minh Tàng đi theo Lã Diên Mục nay cũng phải gần mười năm.
Là một mưu sĩ trong đám mưu sĩ.
Tuy rằng bản thân ốm yếu phải thường xuyên sử dụng thuốc công hiệu mạnh mới có thể miễn cưỡng duy trì mạng sống.
Nhưng quả thực là một anh tài trong số những anh tài nên được Lã Diên Mục vô cùng trọng dụng, đến cả việc nói chuyện cũng kiêng kỵ y ba phần.
Huân Minh Tàng châm thêm chum trà, rải thêm một phần đường hạ giọng:
"Nếu như Vương gia muốn nhắc tới Vương phi thì...!quả thực người này có nhiều điểm thú vị!"
"Nói ta nghe xem!"
"Đầu tiên, đây có thể là một người nắm bắt được điểm quan trọng mấu chốt trong hàng nghìn chuyện liên tiếp.
Số lượng thông tin mà Vương phi thu thập được trong thời gian ngắn so với Vương gia không tính là chênh lệch."
Lã Diên Mục nuôi quân trên chiến trường cũng như nuôi tai mắt trong kinh thành này từ khi còn rất bé.
Đến bây giờ mạng lưới tình báo của hắn phải gọi muốn gì có lấy trong chớp mắt.
Dung Nguyên Thuần bị oan chứng cứ gọn ghẽ trong tay Vương phi không một chút động tĩnh từ trước.
Đến cả quân binh theo hầu cũng không một ai thấy điều khác lạ.
Chứng tỏ Vương phi của hắn mới thực là tay thông tuyệt.
Huân Minh Tàng châm thêm chén trà tiếp tục:
"Thứ hai là người hộ vệ tên Phú Nghi đó.
Thân thủ của hắn tuy rằng chưa trực tiếp giao đấu với bất kỳ người nào trong quân binh hay người theo sát Vương gia nhưng có thể thấy là một trong những kẻ đáng gờm."
Lã Diên Mục từng chú ý tới hắn từ ngày đầu tiên.
Khi Chu Thương Thành trở về có nhắc đến một kẻ hộ vệ ôm đao ngồi trên bậc cửa sổ trông chừng Dung Châu Ngạn bằng thái độ áp bức.
Lại thêm một lần tên Phú Nghi đó giúp Vương phi bắt chuột Vương phủ.
Nhưng thân thủ của hắn có tốt tới đâu cũng không quan trọng bằng việc tại sao Dung Nhi Vân lại có được một người như thế mà nắm trong tay?.
ngôn tình ngược
"Thứ ba...!lại là chuyện mà có lẽ Vương gia không để ý tới nhất!"
Lã Diên Mục cau mày nghi hoặc:
"Nói ta nghe thử!"
"Vương Phi ngoại trừ đối với Vương gia thì tất cả đều mang ý nghĩ đối địch!"
"Thế Quan Vương?"
Thế Quan Vương từng dùng tiệc thưởng mai mà cố ý dàn xếp một cảnh phụng đảo chân loan khiến Vương Phi thanh bại danh liệt.
Nàng ta có ý định đối địch với người đó cũng không có điều gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng Huân Minh Tàng lại chỉ cười mà lắc đầu:
"Xem ra Vương gia vẫn chỉ nghĩ Vương phi là một thiếu nữ đơn thuần vô hại 16 tuổi có chút bản lĩnh."
Thực sự nếu có chút bản lĩnh này sẽ không bước chân vào Đoạn Vương phủ bị nghìn nghìn con mắt dòm từng bước chân.
Đúng là tiếng bước chân!
Cửa thư phòng bị người ta mở ra một cách thô bạo, quản gia xuất hiện trước mặt Lã Diên Mục vừa cười gượng lau mồ hôi vừa cúi đầu bấm báo:
"Hôm nay Vương Phi có chuyện quan trọng cần phải xử lý, sợ rằng vương gia đêm thanh