Hai kiếp sống, cuối cùng nàng cũng được một lần toàn mắt nhìn thấy Gia Huấn Lụa trọn bộ.
Có những ngày, Dung Nhi Vân từng hoài nghi về dáng vẻ thực chất của nơi này, trong đầu liên tục xuất hiện những dáng vẻ khác lạ liên tục thay đổi.
Nhưng bây giờ, cuối cùng nàng cũng một lần được đặt chân đến vùng đất kỳ lạ không cần thắc mắc.
“Đi hết cầu thang này Vương Phi sẽ thấy một căn phòng duy nhất trên cửa chính được che bằng lụa.
Nơi đấy chính là nơi Huân Minh Tàng dùng để nghỉ ngơi.”
“Hắn nghỉ ngơi?”
Huân Minh Tàng tuy ốm yếu, thần sắc không khi nào có nổi sức sống, kể cả hắn có thực muốn làm gì cũng không có nổi sức để ‘lên’.
Nhưng dù sao cũng là nam nhân, nàng kiêng dè một chút đều vì hợp tình.
Huân Chiến Luân vòng tay sau lưng cẩn thân cung kính nàng như biểu hiện của một hạ nhân thuần phục:
“Vương phi! Người đến đây không phải vì chuyện cấp bách hay sao? Hơn nữa đồ vật người cần tìm e chừng quan trọng hơn phương thuốc cuối cùng trong đơn dược.
Lại không có người đảm bảo lời Vương Phi nói là đúng hay sai…”
Chính là ý, nàng cần bọn họ hơn hẳn, chịu thiệt một chút không tính là gì.
Cầu thang cũng chỉ có như vậy, Gia Huấn Lụa có rộng bao nhiêu, nắm bắt trong tay bao nhiêu thứ cũng không dám tùy tiện thực động vào sợi tóc của Vương Phi Đoạn Vương phủ.
Nàng đi lên cầu thang.
Từng bậc, từng bậc gỗ mục nghe được cả tiếng đàn mọt đang hân hoan mở tiệc.
Mỗi bước chân đều là một lần lượn qua cửa Vãn Sinh đường.
Cái chết gần kề chỉ thiếu thêm một lực.
“Nếu như ta trượt chân ngã tại đây, có chết hay không?”
Huân Chiến Luân cười lớn giọng:
“Bậc thang đó, chúng ta đi lại cả ngàn lần trong ngày không có chuyện gì.
Vương Phi mới đi được một tầng đã nghĩ đến chuyện chúng ta thực khi dễ ngài sao?”
Dung Nhi Vân đứng trên tầng hai, phóng tầm mắt nhìn xuống bên dưới.
Cảm nhận duy nhất của nàng lúc này chính là thốt lên kinh ngạc:
__Thực cao!
Nàng bước lên trên, tầm tay gần hơn với bầu trời.
Thân người sắp hòa quyện với không gian thế gian, nàng như tiên tử được Thiên Giới sai xuống Phàm Gian sắp xếp lại thiên mệnh của nữ nhân mang oán hận: Dung Nhi Vân.
Nhìn cửa lớn Gia Huấn lụa nhỏ bé, đến cả Huân Chiến Luân cũng thực nhỏ bé tựa nắm chặt trong tay sẽ vỡ nát.
“Huân Chiến Luân! Ta muốn ngươi thành người của ta.
Không phụ thuộc liên quan tới Huân Minh Tàng, cũng không chịu sự thúc ép của Huân Minh Tàng.”
Đây chính là chuyện nực cười nhất hắn nghe thấy trong vòng 3 năm trở lại đây.
Chuyện đầu tiên nực cười là Huân Minh Tàng muốn biến Gia Huấn lụa thành phường tin tức toàn Đại Mãn, lấy nội bộ người trong thánh Vạn Uy nắm trọn bàn tay.
Chuyện thứ hai lại nực cười hơn chuyện thứ nhất: từ người quản lý Gia Huấn lụa chuyển thành người trong tay Dung Nhi Vân tùy tiện sai bảo?
“Ta xin từ chối!”
Dung Nhi Vân gật đầu, sớm biết câu trả lời nhưng nghe xong vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng:
“Không vội! Ta nói rồi, ta thích ngươi.
Bên cạnh ta có một tay đao phủ, tất nhiên không biến ngươi thành đao phủ nữa.
Ta chỉ cần một người nấp trong bóng tối, ẩn thân nghe ta sắp xếp theo dõi những an bài ta đã định.”
“Chuyện này nếu Vương phi dùng đến người Gia Huấn lụa cũng đâu có vấn đề?”
“Ta không thích trả giá! Hơn nữa, ta muốn dùng một người, không phải nhiêu người.
Mà ngươi…bỏ đi…không nói nhiều.
Ta đã nói cho ngươi biết ta muốn dùng ngươi làm chuyện gì, sau này ắt hẳn ngươi sẽ tự mình suy nghĩ chu toàn.”
Bởi chính vì sau này Huân Chiến Luân sẽ bị Lã Sử Hoành nắm thóp trong tay.
Hắn muốn Huân Chiến Luân thành đao phủ, đánh đâu giết đó, biến một người vốn thích tự do bị cùm kẹp trong chiếc lồ ng mang tên ngươi không giết kẻ đó, kẻ đó sẽ giết ngươi.
Nàng không biết thực sự Lã Sử Hoành nắm được bí mật động trời gì của nơi này.
Nhưng ngày trước hắn không có đường lui, còn bây giờ nàng đã tạo trước đường lui.
Nếu hắn không chọn nàng cũng đành coi như duyên định nhất quyết phải đối đầu.
Nói chuyện phiếm chưa được bao lâu, Dung Nhi Vân nàng cũng thực quên bản thân làm sao có thể tiến đến căn phòng che vải cuối cùng trên lầu hai.
Mặc dù là căn phòng cuối, nhưng trời đất thông nhau, căn nhà vốn không có chỗ cho bóng tối nay lại càng gần thêm thiên giới mà phát sáng.
Nàng vừa tới nơi, cánh cửa đã được bên trong mở rộng, sau lớp màn lụa thô mùi dược nồng nàn bao phủ thân thể.
Huân Minh Tàng tự mình luyện dược, tự mình nấu thuốc, tự mình thử và cũng là tự mình chịu đựng những phản phệ càng ngày càng dữ dội của vô số loại dược cuối.
“Vương Phi! Người đến đây rồi không tính vào sao?”
Vén lên tấm lụa, Huân Minh Tàng trong thân y mỏng manh ẩn hiện bên trong một thân thể gầy gò lộ ra