Thời gian vừa hay hội tụ lại với Phú Nga trên đường không cần tốn sức tìm kiếm.
Phú Nghi trông chừng đám chuột được Lã Diên Mục nuôi cũng đến lúc thả ra.
Hắn tựa người vào một quán trà trên đường, hung hắng giọng:
“Ta mệt rồi! Cô không muốn cho ta nghỉ ngơi sao?”
Ở Đoạn Vương Phủ phải đối đầu với Dung Châu Ngạn nhiệt tình.
Ra bên ngoài bị Dung Nhi Vân coi là chó cho chắn đường.
Bản thân vốn muốn ẩn dật sống qua tháng ngày người không biết quỷ không hay lại nhông nhông bày mặt khắp nơi không được nghỉ.
Dung Nhi Vân gật đầu, thấy Phú Nga cũng vừa khát:
“Vậy vào quán trọ này! Nghỉ ngơi một lúc sẽ quay về Đoạn Vương Phủ.”
Bên trong quán trọ mới đúng một căn quán bình thường.
Không dột nát, không bẩn mốc, không gió lùa lạnh tới thấu xương và hiển nhiên nơi đây mang dáng vẻ sầm uất của hơi thở con người đông đúc.
Phú Nghi gọi một ấm trà, thêm một bát mỳ thật nhiều thịt hun khói, kế đến một bình rượu mơ ngâm đủ 3 năm hạ thổ.
“Các ngươi không ăn gì sao? Phải lót dạ trước mới có thể tiếp tục quay về.”
Không phải Dung Nhi Vân không đói.
Chỉ là vừa nãy ngửi nồng mùi thảo dược của Huân Minh Tàng, bây giờ sống mũi nơi đâu cũng khó chịu.
Nhìn thấy thức ăn liền nghẹn tới mức muốn moi móc toàn bộ dạ dày ném ra ngoài.
“Mấy người đã biết gì chưa? Nghe nói bên Thương hội Mạnh Tô đã hợp tác với người của Dung Tộc rồi.”
“Sao lại có chuyện tốt lành như vậy? Thương hội Mạnh Tô vừa xuất hiện đã nắm một nửa thương hội trong thánh Vạn Úy.
Nay lại hợp tác với Dung tộc, không phải muốn bức đám người thương nhân nhỏ như chúng ta phá sản sao?”
Đám người ngồi uống trà bàn bên nhiệt tình nói chuyện.
Mỗi câu, mỗi từ, mỗi gương mặt đều hiện lên thái độ chán nản đến phẫn uất.
Người thì uống trà thay rượu giải tỏa nỗi lòng, người thì lấy nước mắt rửa mặt lắc đầu không thôi.
Bỗng dưng, đám người còn đang phẫn uất bị một giọng nói cắt ngang:
“Cây cao còn có cây cao hơn.
Một Thương Hội đã khiến những thương gia như các người lao đao? Chẳng lẽ các người không biết cái gì gọi là cá lớn nuốt cá bé trong thương trường? Mang tiếng là thương nhân nhưng lại không nghĩ biện pháp xử lý mà ngồi đây than ngắn thở dài? Không thấy mất mặt hay sao?”
Dung Nhi Vân chú ý đến người nói.
Là hai nam nhân nàng đã gặp qua trong hội thơ.
Một người ốm yếu không khác gì Huân Minh Tàng nhưng mặt mũi khởi sắc hơn nhiều.
Một người bên cạnh gấm vóc dán đầy người không có dáng vẻ gì giống như nô hầu nhưng lại kiêm việc hạ nhân.
Đám người thương nhân bị lời nói kia khiến cho bản thân kinh động.
Lại thấy hai người nói không sai nhưng lòng tự trọng liên hợp không cho phép gật đầu:
“Tên bệnh kia! Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám hoa chân múa tay ở đây?”
“Ngươi nghĩ làm thương nhân dễ dàng sao? Thương hội Mạnh Tô cung cấp thực phẩm cho Hoàng cung lại có thêm Dung tộc đứng ra giúp vận chuyển.
Ai cũng biết đường sông không phải Dung tộc một mình độc quyền.
Nhưng xét thuyền bè vận chuyển, ngoại trừ Dung tộc độc quyền thì ai dám đứng tranh?”
“Ngươi ẻo lả yếu đuối như vậy, chắc chắn không biết nỗi khổ của thương nhân.
Đừng có đứng đây ăn nói hàm hồ.
Những kẻ giàu có liên kết với nhau, kẻ yếu như chúng ta dù có hợp sức lại cũng làm gì được chứ?”
Đám người thương nhân kia một câu giải thích lại thêm một lần xua đuổi.
Thương nhân nói không sai, cũng như người xuất hiện ốm yếu kia cũng đúng.
Chỉ là cách nhìn thực chất khác biệt nên nói thế nào cũng không hòa hợp.
Dung Nhi Vân tiến lại trước mặt đám người thương nhân, dịu dàng ôn nhu hệt thánh nữ:
“Ta có gặp hai vị huynh đài này trong hội thơ.
Hình như là Bích Hàn Không huynh và Thập Thất huynh đúng chứ?”
Thập Thất gật đầu lia lịa.
Tuy hắn bằng tuổi Lã Diên Mục nhưng gương mặt hay thần thái đều chỉ dừng lại giống một đứa trẻ 14, 15 tuổi vô lo vô nghĩ đơn thuần dễ uốn nắn:
“Đúng vậy! Hôm đó hình như cô nói tên mình là Nhi Vân phải không? Cô nương thực xinh đẹp!”
“Khen một nữ tử đã có hôn sự xinh đẹp thì không đúng lắm đâu!”
“Vậy…vậy sao? Ta…nhưng cô nương cũng thật xinh đẹp mà.
Còn xinh đẹp hơn cả mẹ ruột của ta.”
Đám thương nhân tức giận, trực tiếp cắt ngang:
“Mấy người đến đây gặp người quen sao? Đưa nhau ra chỗ khác cho bọn ta nói chuyện!”
Thập Thất thấy bản thân bị khi dễ, tức giận đứng chắn trước mặt Dung Nhi Vân:
“Ngươi nói chuyện thì liên quan gì đến bọn ta? Bọn ta muốn đứng tại đây đấy, có vấn đề gì sao? Các ngươi không thể tự mình quản lý chuyện thương hội, nay