Dung Nhi Vân về đến Đoạn Vương Phủ cũng vừa hay xế chiều - nơi phủ lớn vào khoảng thời gian này sẽ ồn ào nhất.
Lã Diên Mục hồi kinh ngoại trừ mấy thuộc hạ [email protected] tín thì binh sĩ theo sau đều là dùng của Cấm quân.
Nhưng đối với hắn - nam nhân chinh chiến sa trường thì người của Cấm quân không đáng nhắc đến.
Chính vì vậy, ngày ngày đúng ngọ sẽ lôi ra duyệt binh đến tận khuya mới được nghỉ.
Có người nói đây là nâng cao thể chất.
Có người cũng nói đây là tát vào mặt quân sĩ Hoàng Thành, sỉ nhục Thượng Thư Sảnh.
Nhưng cũng có người lại nói, Kim Thiết Vương ngông cuồng cao ngạo, tự cho mình giỏi, đến cả luyện binh cũng muốn luyện người của Thánh Thượng.
Lã Diên Mục không quản.
Dẫu sao miệng của người khác có quản cũng chỉ là hạ sách.
Nhưng đổi lại, Dung Nhi Vân khá thích việc mượn miệng thiên hạ nói chuyện nhà mình.
Hơn hết, toan tính cả trời càng không thể để thân kiến cỏ xoay chuyển.
Nàng mang theo một chum nước đào, chia thành từng phần nhỏ, vừa khéo đến khi xuất hiện trước mặt đám quân binh Cấm quân hương nồng đã bao ngập bốn phía.
Phải nói, bình thường thứ nước đào ngâm đường này chẳng đáng là gì.
Coi như được xem trọng cũng chỉ dành cho đám người bình dân thấp hèn phẩm giá, căn bản chưa từng lọt vào mắt quân binh Cấm quân.
Nhưng đối với hổ đói thì châu chấu cào cào hay thậm chí mạng nhỏ như con muỗi cũng được coi như miếng mồi ngon béo bở.
Càng chẳng cần kể đến đám người Cấm quân vào trong Đoạn phủ này bất mãn bao nhiêu, bị hành hạ bất mãn thế nào.
"Mùi gì thơm vậy?"
"Là đào ngâm đúng không?"
Dung Nhi Vân lướt qua vài bước, chưa vội chú ý đến mấy lời nhốn nháo bên tai.
"Cũng thực chết toi rồi! Cái thời tiết mới vào xuân này mà đã muốn nóng lấy mạng người?"
"Chúng ta đến đây làm Cấm quân? Ai nhìn vào còn tưởng đến đây làm nô dịch.
Đến cả nô dịch còn sung sướng hơn thế này."
"Phủ đệ nhà ta cao quyền, vào Cấm quân tưởng chừng thống khoái...đâu ai ngờ chính là vào miệng cọp."
"Vương gia...đâu phải Vương gia nào cũng giống nhau.
Bản thân từ chiến trường lại muốn luyện chúng ta thành tử chiến hay sao? Sau khi rời khỏi đây ta nhất định nói chuyện này với Phụ thân, cầu người định đoạt."
...
Dung Nhi Vân lắc đầu nhìn sang đám người, nhanh chóng nhoẻn miệng hiện ý cười:
"Các vị! Vương gia biết các vị đứng tấn chịu nhiều khổ cực.
Đặc biệt căn dặn ta tới đây mang nước cho mọi người."
Dung Châu Ngạn lẫn Phú Nga đằng sau không nhanh không chậm phân phát từng bát đào ngâm ra tứ phía.
Đám người vừa thấy sự sống đến tay liền lập tức giật lấy cao hứng uống sạch.
Nhưng cũng có vài người, thân phận cao quý hơn một chút lại quay sang Dung Nhi Vân đề phòng:
"Trước tới nay, Vương gia luyện người đều không phát nước, hôm nay phát nước...Lại đặc biệt nhờ Phu nhân đến, rốt cuộc là đang mưu tính chuyện gì?"
Nam nhân mặt da nõn nà, vóc dáng bao trùm bên trong thân giáp nhưng cũng không che được cái bộ dạng yếu ớt mong manh.
Nam nhân kia vừa lên tiếng, xung quanh cũng nhanh chóng nhao nhao tiếng động:
"Đúng vậy đó! Rốt cuộc là Kim Thiết Vương lại đang mưu tính chuyện gì?"
"Không phải như Thượng Thư Sảnh đã cảnh báo từ trước: đây là bữa cơm cuối?"
"Bọn ta là Cấm Quân.
Dưới quyền Thượng Thư Sảnh, ngoại trừ Ngài ấy thì không ai được tự ý định tội."
Dung Nhi Vân đỡ trán lùi về phía sau một bước.
Vốn nàng còn muốn quan sát thái độ thù địch này có thực sự xuất phát từ đám người ẻo lả này hay không.
Nhưng còn chưa kịp nói đến câu thứ hai đã lòi ra một Thượng Thư Sảnh thực sự đằng sau.
Dung Châu Ngạn thấy nàng đỡ trán liền cho rằng nàng là bị đám người kia ăn hiếp.
Thân thủ không cần nói một lời nhanh chóng rút kiếm.
Đạo ảnh cắt đứt, một tiếng gió lướt qua.
Cạch...cạch...cạch...
Mũ giáp nương theo hướng tay không ngừng nhảy liên tục trên mặt đất mà chạy xa.
Nam nhân mặt da nõn nà bây giờ đã không còn thực xinh đẹp mà thay vào đó xanh tím hoà lẫn, muốn cắt cũng không ra nổi giọt máu.
Đám Cấm quân bên cạnh vừa thấy cảnh này tay chân run rẩy cũng không kém phần thú vị.
Dung Chậu Ngạn ném lại kiếm từ bên hông của tên Cấm quân, kinh bỉ ra mặt:
"Vô dụng!"
"Cấm quân? Lại bị một tiểu cô nương trói gà không chặt nói thành dạng vô dụng? Đúng thật khiến người ta cao hứng."
Lã Diên Mục đạm phong từ Gian Chính xuất hiện trước mặt đám người, trên gương mặt cũng thuận tiện mang theo vài phần trào phúng.
Bản thân Lã Diên Mục hiện tại đã ít cười, biểu cảm cứng ngắc khó coi, nay lại thêm hài kịch tự khắc đem tất cả người trong Cấm quân nhấn chìm vào hồ Bắc Cực.
Nam nhân da mặt nõn nã thực lòng chịu tầng tầng sợ hãi nhưng nhất quyết vẫn cao giọng đè nén đòi lại công đạo:
"Kim Thiết Vương! Câm quân bọn ta đi theo chức trách bảo vệ người.
Bọn ta cũng chưa từng phút giây lơ là.
Nhưng bọn ta lại ở tại nơi này, bị người của Đoạn Vương Phủ hết lần này tới khi khác xỉ nhục, nếu bây giờ không có câu trả lời thích đáng, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi."
"Đúng vậy! Cấm quân bọn ta không thể chịu bị xỉ nhục tiếp nữa!"
"Chỉ là một nha hoàn, cho dù đánh chết ả ta ngay lập tức để hả giận thì cũng là phần hời cho Kim Thiết vương."
Lã Diên Mục nâng mĩ mắt, không che giấu được mà nhìn kĩ thêm người vừa lên tiếng một lần:
"Các ngươi đang cảm thấy bản thân bị xỉ nhục sao?"
Nam nhân mặt trắng còn đang bày tỏ nỗi tức giận.
Nhưng khi vừa nghe xong câu hỏi lập tức im lặng đến ngơ ngác.
Không phải bọn họ là Cấm quân sao?
Cấm quân - chỉ cần hai từ như vậy đã mang sức nạng cả nghìn trượng.
Cho dù là Vương gia được cưng sủng hay bất kỳ một ai biết suy nghĩ đều tự hiểu phải lấy lòng Cấm Quân bất chấp.
Vậy mà trước mặt Lã Diên Mục kia? Hắn lại buông một câu hỏi?
"Nữ nhân đó vừa nãy còn muốn lấy mạng ta!"
Lã Diên Mục trừng mắt.
Thân ảnh so với Dung Châu Ngạn nhanh hơn gấp bội.
Thứ duy nhất có thể thấy được chỉ là một lần rút kiếm, một lần thu kiếm trong tay Chu Thương Thành.
Cùng với máu tươi trải dài nơi đất lạnh, nam nhân trắng trẻo chỉ biết ôm lấy cuống họng không ngừng trào huyết trân trân bước vào Vãn Sinh Đường.
Tất cả im lặng.
Không một tiếng nói.
Không một hơi thở có thể tạo thành âm thanh.
Ngay cả cái chết trước mặt cũng không ai dám manh động tiến lên một bước.
Dung Châu Ngạn không nói một đạo chém bay ưu diện Cấm quân.
Nhưng còn không cao ngạo nổi bằng nửa Ác ma thiết diện giết người không cần chớp mắt.
Dung Nhu Vân nghĩ thế nào cũng chỉ biết thở dài:
__Đúng là hai huynh muội ruột thịt, đến cả phong cách cũng giống nhau.
Lã Diên Mục nhận lấy khăn lau từ tay Chu Thương Thành, ghét bỏ liên tục làm sạch:
"Cảm thấy sĩ diện của các ngươi sau khi bị một tiểu cô nương chém qua còn lại mấy phần? Tính mạng với sĩ diện đó cái nào quan trọng hơn?"
Một câu hỏi, không ai dám ngước lên nói câu trả lời.
Hiển nhiên tự trong lòng hiểu rõ.
Chu Thương Thành ở lại tiếp tục luyện tập cho đám người Cấm Quân.
Trong thư phòng, ngoại trừ Dung Nhi Vân cùng Lã Diên Mục còn có thêm Huân Minh Tàng.
Cái nam nhân mặt hổ cười đáng ghét.
Nếu như không phải vì quan hệ lợi ích từ Lã Diên Mục cộng thêm cái ơn cứu mạng thì