Dung Nguyên Thuần về lại Dung Phủ cũng chỉ tính như đến một nơi xa lạ mới, bắt đầu phải thích ứng từng chuyện bản thân từng trải qua.
Khuôn khổ làm một thiên kim tiểu thư khuê phòng không giống nữ tử lang bạt dùng kinh nghiệm tồn tại ở Dung tộc.
Ngày ngày ngoại trừ thêu thùa may vá, ngâm thơ đọc sách còn phải học rất nhiều lễ nghi kinh thành.
Triệu Manh Yến – Dung phu nhân xót nữ hài tử mới trở về nhưng cũng chỉ bất đắc dĩ đành đứng từ xa lén lau nước mắt:
“Con bé Nguyên Thuần này! Đúng là số khổ…”
“Vừa sinh đã báo điềm hung, phải chịu xa nhà, sống không biết có an yên…đến khi quay lại Dung Phủ, tưởng đâu có thể thoải mái làm nhị tiểu thư cành vàng lá ngọc…lại gặp Kim Thiết Vương phi…”
Nói tới đây cũng không tiện thở dài tiếp.
Ai bảo Kim Thiết Vương phi kia cũng là máu mủ của bà?
Chỉ tiếc là từ khi rời khỏi Thế Vương phủ, tâm tính ngày càng khó nắm bắt, suy nghĩ cũng ngày càng khô khan không giống thiếu nữ mơ mộng ngây thơ thuần khiết trước đây.
“Mẫu thân? Sao người lại tới đây?”
Dung Nguyên Thuần đang học lễ nghi, vừa khéo qua cơ bản lại thấy mẫu thân lấp qua bên cửa càng ngạc nhiên gặng hỏi.
Triệu Manh Yến đẩy cửa một mình tiến vào cũng vừa hong khô mí mắt đã vương lại vài giọt châu sương lấp lánh.
Lời đầu tiên chưa vội quan tâm nữ nhi mà nhìn sang người trước mặt – Giang Hiểu Nhi – lão sư dạy lễ nghi cho Dung Nguyên Thuần trong Dung phủ:
“Vất vả cho Hiểu Nhi muội rồi! Con bé tuy lớn nhưng lại lớn lên ở bên ngoài, đương nhiên những thứ con bé được học khác với trong Dung phủ này.
Nếu như có chỗ nào không tốt, phiền muội thật nhiều thời gian.”
Giang Hiểu Nhi năm nay nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, vừa vặn 25 thanh thuần xinh đẹp.
Ngũ quan phối sắc, từng đường nét mộng mị khiến người khác nhìn vào có cảm giác đang đi lạc trong một rừng cây xanh rợp cao vút thi thoảng rủ xuống từng tia nắng mặt trời chiếu đến.
Nhan sắc như vừa muốn chìm đắm nhưng cũng vừa như muốn thoát ra.
“Sao lại có thể là phiền?”
Giang Hiểu Nhi cúi người mau chóng hành lễ, gương mặt thoáng hiện nét cười khách sáo vốn thường thấy:
“Được tỷ coi trọng, lại được Kim Thiết Vương phi cân nhắc dạy bảo cho Nhị tiểu thư, đời này của muội cũng coi như có thành tựu.
Làm sao có ý dám nói phiền? Hơn nữa Nhị tiểu thư có căn bản rất tốt, là người nhanh nhạy, học hỏi vô cùng tinh thông.”
“Là như vậy sao?”
“Đúng vậy! Chưa biết chừng sau thời gian nữa muội còn phải nhờ Nhị tiểu thư chỉ điểm cho nhiều.”
Dung phu nhân gật đầu, cũng không đem mấy lời khách sáo này đặt vào trong lòng quá nhiều.
Giang Hiểu Nhi là thiếp thất nâng kiệu vào phủ cũng gần 10 năm.
Nhưng ngoại trừ những dịp lễ tết hay đặc biệt quan trọng mới xuất hiện thì gần như sự tồn tại mong manh ấy trong Dung phủ cũng không mấy người để ý tới.
Dung Quý An không quan tâm nàng ta hay giả vờ không quan tâm nàng ta, Dung phu nhân không để tâm.
Chỉ có một điều Triệu Manh Yến dám chắc, sự xuất hiện của nàng ta trong Dung phủ chỉ khiến cho người chủ mẫu là nàng có thêm vài phần việc vặt.
Đến đây, Triệu Manh Yến mới để ý tới Dung Nguyên Thuần mà tiến tới:
“Thuần Nhi! Cả ngày học mệt như vậy, con nói xem tối nay muốn ăn gì để mẫu thân kêu người bên dưới chuẩn bị?”
“Lâu rồi con không được ăn thịt kho rượu mơ…mùi vị món đó không tệ! Mẫu thân có thể…”
“Thịt kho rượu mơ sao? Món này nghe lạ quá? Nhưng ta sẽ bảo đầu bếp bên dưới chuẩn bị.”
“Vậy không cần đâu! Không ăn thịt kho cũng được! Là nữ nhi lỡ lời…”
Dung Nguyên Thuần nghĩ qua một vạn khả năng chạy trong đầu cuối cùng cũng vội từ chối.
Món ăn này nàng từng nếm qua trong một lần ra ngoài đào kênh thông dòng với người trong tộc.
Về sau có muốn cũng không được thấy lại.
Vốn tưởng rằng trên Kinh Thành cái gì cũng có mới vô tình buột miệng.
Vốn đã không ôm hy vọng.
Nếu bất ngờ phá hủy cảm giác lúc trước hay khiến mẫu thân không vui thì làm sao có thể chịu phạt nổi?
Dung Nguyên Thuần lắc đầu liên tục đến mức muốn gãy cổ.
Nét mặt cũng nhanh chóng trở nên hoảng hốt xua tay:
“Thực là không cần đâu Mẫu thân! Người muốn ăn gì thì con bồi người, người không cần để ý tới con đâu!”
“Vậy lúc khác ta kêu đầu bếp chuẩn bị lại, được không?”
Giang Hiểu Nhi tiến lại một bước, ánh mắt ý cười che miệng gật đầu như thoáng thấy cơn gió xuân bay bổng:
“Tỷ! Muội nghe nói trong gian Phong lầu có món thịt kho rượu mơ cũng khá được.
Muội chưa ăn bao giờ, cũng chỉ nghe người khác nói, không bằng cứ thử một chuyến xem sao?”
Dung Nguyên Thuần nghe tới đây, hai mắt sáng rực trong phút chốc nhưng nhanh chóng thư liễm không để lại dấu vết mà hướng về phía Mẫu thân im lặng.
“Vậy ta sẽ sai người qua đó.”
“Chi bằng tiện thể để Nhị tiểu thư cũng ra ngoài dạo chơi? Thời tiết này vừa không lạnh, cũng chưa vào thời gian nắng gắt, Nhị tiểu thư về nhà đã lâu hẳn cũng rất tò mò bên ngoài thực chất cảnh đẹp thế nào.”
Dung Nguyên Thuần cụp xuống tai cẩu, ánh mắt long lanh hướng về phía mẫu thân:
“Con cũng tò mò bên ngoài.
Nhưng đại tỷ căn dặn không được chạy qua lại lung tung, hơn nữa chuyện học còn chưa thành, nếu như không được cũng không sao cả.”
Triệu Manh Yến dẫu sao cũng có ý cho Dung Nguyên Thuần ra ngoài, chẳng qua thời cơ không khéo, đợt trước lại vì vụ án mà ầm ĩ một phen.
Bây giờ sóng gió đã qua, cũng nên thả lỏng tinh thần:
“Vậy ta cho phép con ra ngoài.
Nhưng nhớ phải về sớm.
Gọi thêm vài hộ vệ đi cùng, vừa hay bảo vệ cũng tiện chỉ đường.”
Dung Nguyên Thuần mang theo một tỳ nữ cùng một hộ vệ rời khỏi Dung phủ, tiến thẳng gian Phong lầu mà tới.
Bên ngoài thành Vạn Úy nào nhiệt như