Kim Thiết Vương cùng Vương phi đến Hoàng cung dâng trà.
Đó chính là đại sự, càng là chuyện đầu tiên bản thân phải làm.
Nhưng Dung Nhi Vân lại ở trong Phật Đường tụng kinh niệm phật tới 3 ngày mới bước chân khỏi cửa.
Lã Diên Mục cũng không có ý định muốn kêu người nhanh chóng tới Hoàng Cung hành đại lễ.
Lại khiến nàng thêm phần hiểu được chỗ đứng của Kim Thiết Vương trong nơi này, đến Hoàng Thượng cũng không rảnh làm khó.
Lã Diên Mục ngồi trong xe ngựa, uy phong áp bách dáng vẻ ngây thơ trong sáng của nữ nhi bên cạnh.
Đến khi xe dừng lại trước cổng điện, hắn mới mở lời:
“Vào bên trong đó, ngoại trừ kính trà thì không cần quan tâm đ ến chuyện khác.”
Dung Nhi Vân hơi cúi người gật đầu:
“Xong việc, thần thiếp sẽ ở trên xe đợi Vương Gia hồi phủ.”
Hắn gật đầu.
Tường thành cao quá đầu người, Dung Nhi Vân kể cả kiếp trước lẫn kiếp này đều không thể đứng từ bên trong nhìn ra bên ngoài.
Lã Diên Mục không mang theo đao kiếm, chỉ mang theo một mình Chu Thương Thành bảo hộ cùng lính ngự lâm quân theo sau.
Vốn dĩ hắn muốn đi chậm để tiện cho Dung Nhi Vân ngắm cảnh.
Nhưng lại không ngờ, nàng ta đến cả ánh mắt ngạc nhiên cũng không có.
Tường thành, hoàng điện, điện chính, điện phụ, thậm chí cả một cây trồng trong Hoàng Cung đều có dáng vẻ vô cũng khác biệt.
Những thứ mỹ sắc không thể nhìn thấy bên ngoài.
“Vương Phi không muốn ngắm cảnh đẹp?”
“Dạ?”
Dung Nhi Vân cúi đầu khẽ cười.
Nhưng bước chân vốn dĩ đang chậm rãi lại dừng.
Nàng cúi xuống nhìn mặt đất, lại ở trong tay áo lấy ra một cành đào trơ trụi, tiến đến bên bức tường cao quá đầu mà tới.
“Vương Phi đang tính làm gì?”
Cành đào trơ trụi đặt dưới đất.
Bàn tay lạnh tới mức đỏ ửng nhanh chóng thu vào túi lông sưởi:
“Đột nhiên thấy cảnh đẹp, muốn dừng lại.
Vương Gia không trách phạt ta chứ?”
Lã Diên Mục gật đầu.
Đây là lần đầu tiên nàng ta đến Hoàng Cung này, thấy cảnh đẹp đến xao lòng, bất giác thất thần làm một chuyện ngu ngốc cũng bình thường.
Lại nói, ngày xưa, khi hắn còn trong cung, cũng thi thoảng chôn một vài vật trong tuyết trắng trước cổng lớn.
Để mong một ngày vô tình phát hiện ra thì cười đến không ngừng lại.
“Tâm trạng Vương Phi có vẻ không tốt?”
Dung Nhi Vân tiếp tục lắc đầu, đôi mắt rưng lên hàng lệ chỉ cần một chút an ủi thêm nữa sẽ không kìm được mà tuôn trào:
“Có Vương gia ở đây thật tốt!”
“Nhưng ta lại thấy Vương Phi có quỷ trong lòng.”
Dung Nhi Vân bị câu nói ấy mà bất giác không biết nên trả lời như nào mới phải.
Đúng là kiếp trước người che ô cho cô dưới tuyết lạnh trước cổng cung là hắn.
Người bế cả thân huyết y hai sinh mệnh trong giá rét là hắn.
Người giúp cô bảo hộ một phần hơi thở của Dung gia cũng là hắn.
Người quen thuộc ấm áp dịu dàng là hắn.
Vậy mà đến bây giờ, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Dung Nhi Vân thở dài:
“Đúng là lòng ta có quỷ.
Nhưng tâm tư phu thê tương thông, ngài không có sao thể cảm nhận?”
Dung Nhi Vân không đối mặt, tiến về phía trước theo thói quen.
Khôn Ninh cung?
Nàng sống trong đó, đốt cháy cả nơi đó, đến cả một góc chó cũng nắm trong lòng bàn tay.
Nhưng bây giờ chỉ có thể để người khác nắm tay dẫn vào.
Bên trong Khôn Ninh cung đã chật kín người.
Các Phu Nhân, Phi Tần, Thế Phụ, Ngự Thê đều lần lượt xếp thành hàng quy củ dâng trà cho Hoàng Hậu.
Cũng như nhiều Vương Phi xuất hiện cùng một chủ đích lấy lòng.
Kiếp trươc, tuy nàng với Lã Sử Hoành đoạn tuyệt phu thê trong ngày phong hậu.
Nhưng dù sao nàng cũng là Hoàng Hậu, cũng được sống trong tháng ngày một lời nói quyết định sống chết gia tộc.
Nàng chính là một buổi sáng phải nhận trà từ khi mặt trời còn chưa mọc đến khi quá đỉnh đầu mới hết.
Chuỗi ngày đằng đẵng đáng ghét!
Lã Diên Mục nhìn đám nữ nhân, ánh mắt thể hiện rõ thái độ chán ghét:
“Hoàng Hậu hôm nay thật náo nhiệt?”
Một câu nói, lập tức khung cảnh đều im bặt.
Một Phi Tần đang quỳ gối dâng trà cũng bị kéo sang một