Dung Nhi Vân ra đến ngoài Tử Cấm Thành thì sau lưng vọng lại tiếng gọi lớn:
“Kim Thiết Vương Phi! Người đợi nô tài với!”
Đằng sau lưng là một vị công công, Dung Nhi Vân không quen mặt nhưng vẫn dừng lại hành lễ theo giáo dưỡng:
“Công công! Không cần vội!”
Vị công công kia thấy nàng dừng lại, càng thêm tức tốc:
“Vương Phi! Khi nãy ở Hồi Ninh cung, Nương Nương nhà ta chưa kịp đưa thiệp mời cho người, người đã rời khỏi.”
Ý nói cũng thật rõ ràng.
Chính là muốn nàng theo thiệp mời mà xuất hiện.
Vốn dĩ không muốn bận tâm, vậy mà chuyện không thuận cứ thế bám theo.
Tấm thiệp mời đính nhánh hoa mai.
Hiển nhiên không cần đọc cũng biết, không cần hỏi cũng tự hiểu.
“Tuyết Mai Phu Nhân muốn mời người thưởng mai trong Vân Xuân cung.
Thời gian là hai ngày nữa.
Người nhất định phải đến đấy.”
Dung Nhi Vân cúi đầu đáp lễ, hiển nhiên đồng ý chuyện xuất hiện.
Đáy mắt nhìn tấm thiệp không hé lộ một ý cười.
Kiếp trước, khoảng thời gian này Dung Phủ đã nhận sính lễ của Thế Quan Vương.
Hiển nhiên sự xuất hiện của nàng thể hiện trong dáng vẻ Thế Quan Vương Phi tương lai.
Nhưng kiếp này, nàng đã lấy Kim Thiết Vương, vốn dĩ là không liên quan tới vị Phu Nhân kia mới đúng.
Càng khó chịu khi tấm thiệp mời, một chữ Kim Thiết Vương cũng không nhắc tới.
Dung Châu Ngạn đứng bên cạnh, dáng vẻ ngờ nghệch vốn nên có của nàng thiếu nữ 14 tuổi hỏi nhỏ:
“Vương Phi? Người có chuyện gì vậy?”
“Không sao! Chúng ta lên xe ngồi đợi, bên ngoài này khá lạnh.”
Đợi thêm một lúc, Lã Diên Mục cũng quay trở lại.
Hắn là Phó Tướng, là một công thần nhưng cũng là một tội nhân vì vậy chuyện diện kiến đương chầu không tới lượt suy xét.
Vào cung chẳng qua là xuất hiện báo chút tình hình còn tồn tại, cũng tiện thể dành lấy danh Vương Phi đã treo trên đầu.
Dung Nhi Vân ngồi trong xe, vén lên tấm che nói vọng ra ngoài:
“Vương Gia muốn đến trường ngựa không?”
Lã Diên Mục trầm lặng thành tiếng cười:
“Vương Phi muốn cưỡi ngựa sao?”
“Là ta muốn theo ngài học cách thuần ngựa.
Vương Gia có cho phép?”
Nàng học cưỡi ngựa khi nào nhỉ?
Là khi một vị thiếp thất của Lã Sử Hoành xuất hiện? Hay là khi nàng cảm thấy chỗ đứng của bản thân trong Thế Vương Phủ khi đó không còn an toàn? Hay là khi Lã Sử Hoành không còn riêng mình nàng độc chiếm? Nàng muốn học những thứ nàng ta biết?
Vậy mà nàng khi đó đã học được thật.
Lại còn học một cách thuần thục, liền biến mình thành nữ nhân gan góc đứng trước phu quân vẫn oai phong.
Có phải khi đó, Lã Sử Hoành cảm thấy nàng thành cái gai trong mắt mà một mực muốn nhổ sạch?
Còn bây giờ, thứ nàng biết, vẫn nên để người kia biết.
“Vương Gia! Để ta chọn ngựa cho ngài.”
Lã Diên Mục hôm nay vận hắc thanh y, vốn dĩ y phục tuyệt mỹ như vậy không nên kết hợp cùng chiến mã.
“Chúng ta chỉ là cùng nhau cưỡi ngựa, không cần quá mức phô trương chiến mã.
Chi bằng chọn một bạch mã? Lông mềm, đuôi mượt, đôi mắt có thần hồn, vó cao bản khoẻ.”
Lã Diên Mục gật đầu vừa ý.
Trong số 4 con bạch mã trong chuồng, con nào con nấy đều vô cùng thuận mắt.
Lại thêm những tiêu chí Dung Nhi Vân đưa ra, tuỳ ý lựa chọn cũng không thấy khác biệt.
“Trong này có một con bạch mã ta từng thuần phục trên chiến trường.
Vốn là muốn đem về làm sính lễ.
Nhưng mọi chuyện không thuận theo tự nhiên.”
Nàng gật đầu:
“Vậy chỉ cần ta chọn trúng con đó, nó sẽ thành của ta?”
“Đương nhiên!”
Đối với Lã Diên Mục, thuần phục một con chiến mã không được tính là khó.
Nên chuyện phân biệt vốn dễ như trở bàn tay.
Nhưng Dung Nhi Vân lại khác.
Nàng sống ở Dung Phủ, học lễ tiết nữ nhân, thời gian rảnh chỉ có thể đến thưởng hoa may vá, trò chuyện qua ngày.
Lại thêm Dung phủ không phải quan võ, thứ Dung Nhi Vân có thể biết cũng là trên sách vở, không có kinh nghiệm thực tế.
Chỉ có điều, Lã Diên Mục trăm tính cũng không bằng nàng một tính.
Nàng đi quanh một lượt, lại dừng trước bạch mã đầu tiên:
“Sính lễ lần này Vương Gia ban tặng, ta thực sự