Một mùi hương thoang thoảng như có như không, dìu dịu lẩn vào trong mũi y, khơi lên suy nghĩ mà y không ngừng kềm chế, giống như một hòn đá được ném xuống nước, gợn nên những vòng sóng trên mặt hồ phẳng lặng.
Lại là nàng.
Từ khi tình cờ gặp nhau ở bến đò, y và nàng như bị sợi dây số phận trói buộc lại với nhau, vướng víu không dứt.
Nàng vì sao đuổi đến nơi này? Làm thế nào biết được y đang tạm thời gởi thân nơi trạch xá này?
Cô Nguyệt Minh thầm thở dài.
Tiết Đình Hao trước lúc tự tận khẩn cầu y đem thi thể hắn đến Tương Phi Từ, là có dụng ý khác. Tương Phi Từ rất có thể là địa điểm ước hẹn gặp mặt của hắn và nữ lang đó, nữ lang đó tự sẽ lo lắng hậu sự cho hắn, sự tình khẳng định là như thế. Nhưng nữ lang đó lại hiểu lầm, cho rằng Cô Nguyệt Minh y bức tử cữu cữu của nàng, vì thế quyết chí phục cừu, đuổi đến Lạc Dương thành tìm y tính toán.
Bởi y cần phải tìm Khôi Tiễn, lại gặp phải Quý Nhiếp Đề, dây dưa mất không ít thời gian, để nàng chạy đến Lạc Dương trước. Nàng ẩn thân nhìn thấy y nhập thành, đuổi đến nơi này, lại truy theo y đến Hồng Diệp Lâu. Khi y vào lầu gặp Bách Thuần, nàng liền đến Quân Sơn Uyển.
Nàng vì sao không mai phục trong phòng để báo cừu cho thân cữu?
Chuyện này không khó giải thích, từ đồ nghề trên người nàng, động tác tinh xảo uyển chuyển trên không trung, tung nhảy nhào lộn đều tràn đầy cảm xúc biểu diễn, có thể suy ra nàng xuất thân từ nghề nghiệp ảo thuật tạp kỹ, còn là cao thủ xuất sắc trong ngành nghề đó. Nếu để nàng ở trong sảnh đường này, phối hợp với sự bố trí đặc biệt, ví dụ như một sợi dây dài vắt qua sảnh đường, tuyệt nghệ của nàng có thể phát huy đến mức cao nhất, cơ hội giết được y càng thêm chắc chắn.
Nàng còn chưa chuẩn bị xong.
Ngày mai nàng lại đến, trong tay nàng sẽ có đầy đủ đồ nghề phụ trợ, đem sảnh đường này bố trí thành một rạp xiếc lý tưởng, khiến nàng có thể thi triển toàn bộ bản lãnh giết chết Cô Nguyệt Minh y.
Cô Nguyệt Minh cảm thấy rất thú vị, trong lòng còn có chút hưng phấn khó hiểu, ngồi xuống cạnh bàn, đưa tay cầm ống trúc lên.
Chỗ duy nhất nghĩ không thông, đó là nàng làm sao biết được đến Lạc Dương tìm y.
Nghĩ đến đây, Cô Nguyệt Minh bóp vỡ lớp sáp niêm phong ống trúc, lấy ra mật hàm Hoa Mộng phu nhân gởi cho y, vứt bỏ tất cả ý nghĩ khác, chú tâm vào đọc.
o0o
Thiền Dực tiến vào tiểu sảnh của Phong Trúc Các, đập vào mắt là thân ảnh của Ô Tử Hư. Chỉ thấy lưng hắn quay về cửa, dáng vẻ nghênh ngang đang ngồi đung đưa trên chiếc ghế dựa, bộ dạng mặc kệ mọi chuyện, tư thái biếng nhác, đang ngơ ngẩn như kẻ ăn không ngồi rồi.
Trên một cái bàn tròn đặt giữa sảnh, các dụng cụ vẽ như bút, mực, nghiên, thuốc màu vứt lung tung, lại không có đến nửa trang giấy.
Thiền Dực đứng tại cửa vào, chống tay vào eo, tức giận mắng: “Mọi người đều đang chờ ngươi giao ra tác phẩm hoàn chỉnh, ngươi lại trốn đến chỗ này làm biếng, con người ngươi...”.
Ô Tử Hư không quay đầu, đưa tay chỉ về bức tường bên trái.
Thiền Dực nhìn theo hướng hắn chỉ, đột nhiên nhìn thấy một hình vẽ lớn ngang ba thước dài sáu thước treo trên tường, cũng không biết Ô Tử Hư dùng phương pháp thế nào để treo, bởi bức vẽ thu hút hoàn toàn sự chú ý của Thiền Dực, khiến ả không thể nghĩ đến bất cứ thứ gì khác.
Liên Ảnh giống như được khảm vào trong bức vẽ, so với nàng ngoài đời còn sống động linh hoạt hơn, đạt đến trình độ vượt khỏi hiện thực, khung cảnh vừa hay nắm bắt được sát na nàng muốn bước ra khỏi tấm rèm hai bên được kéo lên. Thần thái của nàng vừa mừng vừa giận, lại tràn đầy phong tư hấp dẫn động nhân, thần thái đó được nắm bắt rất chuẩn, không có nửa điểm hàm hồ, nửa phần sai lệch, biểu lộ tận cùng khí chất đặc biệt và dung mạo xinh đẹp của nàng.
Nàng trong bức vẽ ở trạng thái tĩnh, thế nhưng gây cho người ta cảm giác là nàng sắp bước chân ra khỏi tấm rèm, bước ra ngoài bức tranh, cảm giác đó vô cùng sống động, sức dụ hoặc được ôm nàng vào lòng là không thể so sánh, khiến bất kỳ ai thưởng lãm bức họa, đều không thể khống chế mà sinh ra mong muốn mãnh liệt đó.
Cả bức họa bất luận là vẽ người hay tả cảnh, đều là bút pháp tinh tế dụng màu vừa chuẩn, thủy mặc và sắc thái hòa thành một thể, bố màu đơn giản, vẫn có thể cho người ta cảm giác màu sắc rất đậm, tràn trề rực rỡ, lẫn cảm giác ưu nhã thanh lệ vô cùng.
Bức tranh đề một bài thơ, viết rằng:
“Yên ba bất động ảnh trầm trầm
Bích sắc toàn vô thúy sắc thâm
Nghi thị thủy tiên sơ tẩy xứ
Nhất loa thanh đại kính trung tâm”.
Góc dưới có ba chữ “Lang Canh vẽ”.
Thiền Dực không biết ngây ngất bao lâu, đột nhiên tỉnh thần lại, thở hắt một tiếng yêu kiều, quay đầu đi liền.
Nghe tiếng chân của Thiền Dực xa dần, Ô Tử Hư thở ra một hơi.
Hắn càng lúc càng không hiểu được bản thân, “Cổ chiến xa nữ thần” khẳng định là tác phẩm đắc ý nhất của hắn sau khi tự học họa pháp, thế nhưng bức họa đầu tiên trong Bát mỹ đồ không ngờ lại là tác phẩm không hề thua kém. Họa pháp của bản thân sao có thể đột nhiên tiến một bước dài như thế? Tùy tiện vẽ cũng ra được tác phẩm thần kỳ.
Chuyện đó giống như bằng vào một lượng bạc thắng được năm trăm lượng vậy.
Ô Tử Hư phát hồ đồ, trong đầu một mảng trắng xóa, như mất đi năng lực suy xét, mãi đến khi âm thanh bước chân rộn ràng vang lên ngoài phòng, mới khiến hắn ngơ ngẩn nãy giờ giật mình tỉnh lại.
Chu Bàn Tử dẫn đầu chạy vào, Diễm Nương ho khúc khắc theo sát sau, Liên Ảnh và Thiền Dực vẫn linh hoạt nhanh nhẹn hơn.
Bốn người đứng thành hàng ngang phía sau Ô Tử Hư, Thiền Dực chỉ đến bức mỹ nhân đồ treo trên tường, kêu lên hưng phấn: “Ở chỗ đó!”.
Chu Bàn Tử, Diễm Nương và Liên Ảnh lập tức tròn mắt nhìn đến ngây ngốc, cảm thấy vượt khỏi trí tưởng tượng của mình, lại có chút không tin vào cặp mắt mình, thế gian không ngờ có bức tranh tuyệt vời thế này.
Liên Ảnh không phải chưa thấy qua bức “Cổ chiến xa nữ thần” của Ô Tử Hư, nhưng thủy chung chưa thấy người thật, cảm thụ không được uy lực của kỹ thuật “tả thực”, mà vẫn hết sức tán thưởng, bằng không sao chịu đi kích thích hứng vẽ của tên họa sĩ háo sắc này? Thế nhưng hiện tại người trong bức tranh là chính mình, cảm giác đó đương nhiên có khác biệt rất lớn, có chút phản ứng giống như mình đang soi gương, nhưng lại được thăng hoa và làm cho thanh khiết đi, đến mức độ không còn tiêm nhiễm phàm trần, không cần bất kỳ ngôn ngữ nào, họa pháp cao siêu đã đem nét mỹ lệ động nhân nhất của bản thân hóa thành một cực phẩm nghệ thuật, nữ tử trong tranh là nàng nhưng cũng không phải là nàng.
Đôi môi của Chu Bàn Tử run run, nhất thời nói không thành lời.
Đối với một kẻ xưa nay lẻo mép biện bác, ngựa có thể nói là nai mà lại có thể làm cho người ta tin tưởng không nghi ngờ như lão mà nói, là tình huống trước giờ chưa từng có.
Hai mắt Diễm Nương sáng rỡ, nhìn chăm chăm vào Liên Ảnh trong tranh, hơi thở gấp rút, cũng không thể nói thành lời.
Ô Tử Hư ngẫm nghĩ trong lòng, bức Mỹ nhân đồ đầu tiên thành công ngoài tưởng tưởng, bức thứ nhì sẽ thế nào đây? Ngày mai có lẽ phải vẽ hai bức mới được, chỉ có sau khi hoàn thành bảy bức Mỹ nhân đồ, kế hoạch của hắn mới có thể tiến hành. Đương nhiên! Việc đó cần giả thuyết rằng Cô Nguyệt Minh chịu giữ bí mật cho hắn, bằng không ngày mai hắn lập tức phải ứng phó với thanh kiếm đáng sợ nhất trong thiên hạ.
o0o
Cô Nguyệt Minh ngồi ở góc tường, đây là vị trí y ưa thích, có thể quan sát toàn bộ sảnh, bất luận địch nhân từ bất cứ chỗ nào xông vào, vẫn không thể chiếm được ưu thế xuất thủ bất ngờ.
Bao da và bội kiếm phân thành hai bên trên mặt đất, thư tín của Hoa Mộng phu nhân đã hóa thành một đống tro tàn.
Cô Nguyệt Minh xao động tâm tư. Tin tức không ngờ là do Kỷ Thiện cung cấp, là chuyện y chưa từng nghĩ đến. Bất luận Kỷ Thiện là chân tình hay giả ý, Hoa Mộng phu nhân đã hãm thân vào vòng xoáy tranh đấu quyền lực giữa Phụng công công và Hoàng thượng, hoàn cảnh rất nguy hiểm.
Kỷ Thiện chỉ ra một dải Lưỡng Hồ tuyệt không có cao thủ dụng độc nổi danh, nhưng theo Đạo thuật y dược mà luận, thì Hỏa Nhân còn vượt trên Qua Mặc. Phàm là cao thủ y đạo biết dụng dược, nhất định là chuyên gia dụng độc, từ đó suy luận, ai là hung thủ độc sát đoàn tầm bảo, là thấy quá rõ ràng.
Kỷ Thiện vì sao chịu giúp đỡ chứ? Chắc chắn vì mình có giá trị lợi dụng. Kỷ Thiện tuy lợi hại, thế nhưng so với nguyên lão tam triều Phụng công công, đạo hạnh vẫn kém một chút. Nghĩ đến đây, y rất lo lắng cho Hoa Mộng phu nhân.
Sở hạp biến thành một yếu tố quan trọng.
Nếu Kỷ Thiện thất bại trong cuộc đấu tranh với Phụng công công, sự an nguy của Hoa Mộng phu nhân phụ thuộc vào việc có thể đoạt được Sở hạp hay không. Không có Sở hạp, y sẽ không có vốn liếng để mặc cả với Phụng công công.
Trong Sở hạp rốt cuộc có chứa vậy gì đây?
Từ lúc tiếp nhận nhiệm vụ, y lần đầu sinh tâm hiếu kỳ đối với vật giấu trong hộp.
o0o
Ô Tử Hư nằm trên giường, không phải nghĩ đến chuyện ngày mai Cô Nguyệt Minh đến gặp hắn, càng không phải mấy lời khen ngợi họa pháp hắn của Chu Bàn Tử, mà là “số phận” sau khi đi vào giấc ngủ.
Hắn có một cảm giác kỳ dị, sau khi tương ngộ mỹ nữ trên chiến xa cổ không biết là thật hay là mộng đó, mỗi một bộ phận trong đầu hắn giống như bị kích động, đã liên kết cùng với lực lượng thần bí đó. Cho đến lúc này, lực lượng đó vẫn tràn đầy thiện ý đối với hắn, chí ít sinh hoạt hiện tại của hắn rất tốt, rất thoải mái. Nhưng tương lai thế nào, thì không thể ước đoán. Lực lượng đó đang cải tạo hắn, vừa nghe tiếng đàn tranh của Liên Ảnh, liền có ảo tượng kỳ dị chưa từng trải qua, nhưng không chỉ là ảo tượng, mà là cảm giác như bản thân đã trải qua ảo cảnh đó, tựa như mở mắt mà thấy mộng vậy. Càng rõ ràng hơn những giấc mộng mơ mơ hồ hồ, rời rời rạc rạc trước giờ, mà là có máu có thịt, rõ ràng thực tại, sau khi tỉnh vẫn có ấn tượng sâu sắc.
Lực lượng đó giống như muốn thông qua ảo tượng và mộng, khơi dậy vài bí mật, vài hồi ức nào đó sâu thẳm trong lòng hắn.
Nghĩ đến đây, Ô Tử Hư say sưa tiến vào mộng.
o0o
Lạc Dương thành. Sáng sớm.
Vô Song nữ nhìn thấy Cô Nguyệt Minh tiến vào Bố chính sứ ti phủ, chưa kịp trở tay lại thúc ngựa từ Bố chính sứ ti phủ chạy ra, phi về hướng nam môn. Vô Song Nữ lúc này thoa đen phần da thịt lộ ra ngoài trang phục, vận nam trang, đầu đội mũ che đi mái tóc đen nhánh, không còn vẻ xinh đẹp quyến rũ như lúc trước. Dịch dung thuật tuy thua xa Quỷ phủ thần công của Ô Tử Hư, nhưng cũng có chút tay nghề, chứng tỏ đã được huấn luyện chuyên môn.
Nàng có chút lo lắng Cô Nguyệt Minh lần này có thể một đi không về, nhưng lại không có biện pháp, tất cả chỉ đành theo kế mà làm. Nàng từng giao thủ với Cô Nguyệt Minh, biết muốn giết người này dưới tình huống bình thường là chuyện không thể nào, duy chỉ có nếu nàng tạo ra được tình thế khác thường, thắng lợi hoặc giả có thể nghiêng về phía nàng, mà kế hoạch nàng nghĩ ra chỉ có thể giúp nàng tăng thêm chút ít khả năng thắng lợi. Chỗ quan trọng là Cô Nguyệt Minh vĩnh viễn luôn ở trạng thái giới bị, nàng không hiểu vì sao y có thể giữ được sự cảnh giác cao độ giống như thiên phú đó, nhưng xúc giác nhạy bén của nàng lại cảm ứng được trạng thái của y.
Chỉ cần bị y trước một bước phát giác bố cục tính toán của bản thân nàng, lần ám sát này coi như thất bại, sẽ không có một cơ hội khác, chỉ hận là nàng không có kế hoạch nào tốt hơn.
o0o
Mới giờ Tỵ.
Khâu Cửu Sư đang ngồi ở bình đài Ban Trúc Lâu. Chỗ ngồi trang trọng sát đường này, dường như đặc biệt dành riêng cho bọn họ, cho dù bọn họ không đến cũng để trống chờ đợi.
Còn cách ước hẹn giờ Ngọ với Bách Thuần tới một canh giờ, hiện tại người Khâu Cửu Sư đợi không phải là Bách Thuần, mà là Nguyễn Tu Chân đi gặp thủ lãnh Mã Công Thành của Lạc Dương bang.
Khâu Cửu Sư mâu thuẫn trong lòng, Nguyễn Tu Chân tuy đã tháo gỡ lời nguyền giữa hắn và Bách Thuần, cho phép hắn nói chuyện thoải mái với nàng, nhưng vấn đề lại ở chỗ hắn. Bách Thuần biểu lộ rõ ràng không theo đuổi ái tình thiên trường địa cửu, hắn lại sợ bản thân một khi đốt cháy lửa tình, sẽ không thể tự thoát khỏi. Sự gan dạ của hắn là do hắn không có gì vướng víu, vì thế có thể ưỡn ngực dũng cảm thẳng tiến không lùi. Thế nhưng Bách Thuần là người đầu tiên đã khiến hắn động tâm, càng tiếp xúc nàng, càng thưởng thức tư thái phong tình của nàng, cho hắn tư vị chưa từng có, cũng khiến hắn phải suy nghĩ lại lập trường luôn giữ từ trước đến nay.
Nên đối đãi với Bách Thuần thế nào đây?
Nguyễn Tu Chân đã đến, ngồi xuống cạnh hắn, trước tiên liếc mắt quan sát tổng quan trên đường rồi thấp giọng nói: “Sáng nay Cô Nguyệt Minh xuất thành, không biết đi đâu”.
Khâu Cửu Sư trấn định lại, cười thốt: “Hy vọng y không phải loại người nhát chết chuồn mất, thật muốn thử xem khoái kiếm của y”.
Nguyễn Tu Chân nói: “Tối qua y đến Hồng Diệp Lâu tìm Bách Thuần”.
Khâu Cửu Sư thoáng ngạc nhiên.
Nguyễn Tu Chân cười khổ: “Không ai biết được y vì sao đến gặp Bách Thuần, Bách Thuần đặc biệt chào đón y, còn ở khuê phòng gặp y”.
Khâu Cửu Sư nhớ đến chuyện Bách Thuần có khách đến thăm tối qua, trong lòng ngập tràn tư vị cổ quái, không thể tả được, nhưng khẳng định không phải cảm giác vui vẻ.
Nguyễn Tu Chân lại tiếp: “Nếu như Cô Nguyệt Minh là một bộ phận trong cả bố cục do đối thủ vô hình của bọn ta sắp đặt, y nhất định sẽ trở lại. Nhưng y và chuyện của Ngũ Độn Đạo có thể có liên quan gì với nhau đây? Ta thật sự không thể nghĩ ra”.
Khâu Cửu Sư than: “Ta lại thấy đau đầu rồi. Ban ngày ban mặt, không nên nói chuyện quỷ thần, Ngũ Độn Đạo có thủ đoạn gì mới không?”.
Nguyễn Tu Chân đáp: “Sự suy đoán của ta có bảy, tám phần chính xác, Ngũ Độn Đạo bất chấp tất cả trà trộn vào Hồng Diệp Lâu, chắc chắn có mưu đồ mục đích”.
Khâu Cửu Sư tinh thần phấn chấn hỏi: “Có phát hiện gì mới sao?”.
Nguyễn Tu Chân đáp: “Trước tiên để ta nói sơ qua hình thế bố cục của Hồng Diệp Lâu. Hồng Diệp Lâu lấy Quải Biều Trì làm trung tâm, theo thế hồ mà xây dựng các nhóm kiến trúc. Mặt nam hướng ra đường lớn là nơi đặt chủ đường, một chính hai phụ, tổng cộng có ba tổ lầu phòng, cũng là nơi đón tiếp khách nhân. Mặt bắc hồ là chỗ ở của Chu Bàn Tử và các cô nương cùng nữ tỳ. Hai phía đông, tây của hồ có mười tám lầu thủy tạ, chia ra bên đông chín cái, tây chín cái, chuyên dùng để chào đón quý khách có thân phận địa vị. Bốn lầu vang danh phong tình, là chỗ ở của người có địa vị đặc biệt trong Hồng Diệp Lâu. Bách Thuần ở Tình Trúc Các, Diễm Nương và Thiền Dực thì ở Lộ Trúc Các và Vũ Trúc Các. Yêu cầu duy nhất của Lang Canh là phải có một chỗ an tĩnh không bị người quấy nhiễu, Chu Bàn Tử liền nhường cho hắn vào Phong Trúc Các nằm ở đầu bắc khu lầu thủy tạ phía đông. Lang Canh biện luận phải ở khung cảnh u tĩnh như thế, mới có thể giữ được tâm trạng. Bọn ta biết nội tình bên trong, đương nhiên đoán được hắn là vì để thuận tiện hành sự”.
Khâu Cửu Sư vui vẻ nói: “Tiểu tử này dần dần lộ đuôi cáo ra rồi”.
Nguyễn Tu Chân thốt: “Tiểu tử này rất biết cách giả thần giả quỷ, nói cái gì cần bồi dưỡng hứng vẽ, chỉ rõ phải ở cảnh quan thủy tạ đẹp nhất mời mỹ nhân làm mẫu đến uống rượu hát xướng, tối qua hắn chọn Thủy Hương Tạ trong số chín thủy tạ phía tây, cách Thư Hương Tạ mà Bách Thuần gặp ngươi một vạt rừng”.
Khâu Cửu Sư trầm ngâm: “Tiểu tử này đang thăm dò bố cục