Khâu Cửu Sư cầm lấy cánh tay nàng đưa ra, đỡ nàng xuống xe, mùi hương cơ thể nàng thoảng vào mũi hắn, lòng thầm than: “Lại ở cùng mỹ nữ này rồi”.
Bách Thuần rụt tay về, quay người nhìn hắn, hai người đều như đang ức chế tình cảm trong lòng, nhất thời quên cả nói chuyện, cứ đứng yên mặt đối mặt, cảm thấy vô cùng lúng túng.
Khâu Cửu Sư lòng nghĩ không phải tối qua mới gặp nàng sao? Vì sao hiện tại gặp nàng, lại thoáng có cảm giác cửu biệt trùng phùng. Hắn ẩn ước như biết nguyên nhân, vì lần này và lúc trước mọi chuyện đều đã khác nhau, hắn không còn bị suy nghĩ của bản thân trói buộc, cho nên sinh ra hy vọng, mong muốn được gặp nàng.
Bách Thuần phá vỡ sự trầm mặc, vui vẻ nói: “Không nghĩ được huynh lại ra ngoài lầu nghênh đón Bách Thuần, xem ra có chút long trọng, ăn no xong sẽ nói tiếp chuyện cũ với huynh, tôi đói lắm rồi!”.
Nhìn dáng vẻ xinh đẹp, quyến rũ và tràn trề sức sống của nàng, Khâu Cửu Sư như quên hết mọi chuyện.
o0o
Cô Nguyện Minh đã tới Hồng Diệp Lâu, nằm ngoài ý liệu của y, Chu Bàn Tử đích thân ở cửa lớn nghênh tiếp y, thân thiết nồng nhiệt bá vai chèo kéo y, khiến y cảm thấy hết sức phiền phức.
Chu Bàn Tử sai hạ nhân dẫn Khôi Tiễn đi chăm sóc cho tốt, bản thân tự dẫn đường, đưa Cô Nguyệt Minh đến Phong Trúc Các nơi Ô Tử Hư đang ở. Thấp giọng nói: “Tôi và Hoa Mộng phu nhân là lão bằng hữu hơn mười năm, biết rõ xuất thân của nàng, hai người bọn tôi chỉ cần nhướng mày là đã biết đối phương đang nghĩ gì trong lòng. Chu Bàn Tử ta có ngày hôm nay, nàng ấy đã ở sau xuất rất nhiều lực, nếu không phải nàng ấy đem tiền bạc giúp đỡ tôi, lại phái Bách Thuần đến giúp ta, Hồng Diệp Lâu tuyệt không có thanh thế như hôm nay. Hoa Mộng là người ta cảm kích nhất. Nguyệt Minh lần này xuống Nam, có chỗ nào cần dùng đến tôi, cứ nói thẳng ra, tôi luôn đứng về phía Nguyệt Minh”.
Cô Nguyệt Minh theo lão vượt qua sảnh chính to lớn, đặt chân lên một con đường nhỏ u tĩnh uốn cong trong vườn, nghe nói thế động tâm, lên tiếng: “Đã như vậy, ta không khách khí nữa, ta muốn tạm thời gởi con ngựa của ta cho Hồng Diệp Lâu chăm sóc”.
Chu Bạn Tử vỗ ngực: “Chuyện này hoàn toàn không có vấn đề, tôi có thể bảo đảm chăm sóc ngựa của Nguyệt Minh thật tốt”. Lại than: “Sắp đến ngày tổ chức tiệc mừng mười năm thành lập Hồng Diệp Lâu, mỗi ngày chỉ ngủ hai, ba canh giờ, nhưng tinh thần ngược lại hết sức hưng phấn, thật cổ quái”.
Cô Nguyệt Minh thầm kêu đến rồi, đây chỉ là lời dạo đầu, cũng bội phục cách chuyển đề tài nói chuyện của Chu Bàn Tử, khiến người ta cảm thấy tự nhiên thoải mái, y gật đầu biểu thị đã minh bạch.
Chu Bàn Tử hạ thấp giọng hỏi: “Nguyệt Minh là lão bằng hữu của Lang tiên sinh sao?”.
Cô Nguyệt Minh hờ hững đáp: “Có thể nói như thế”.
Hai người bước lên một cây cầu dài. Quải Biểu Trì ở bên trái như gương sáng, phẳng lặng thanh khiết, trong suốt đến đáy, từng đàn cá bơi qua bơi lại, tiêu diêu tự tại, mặt hồ phản chiếu hình ảnh thủy tạ, cây cối trên bờ, thỉnh thoảng gió nhẹ thổi qua, mặt hồ sóng gợn lăn tăn, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Chu Bàn Tử đi sát y, hỏi: “Nguyệt Minh liệu có hoài nghi Lang tiên sinh là Ngũ Độn Đạo mạo danh hay không?”.
Cô Nguyệt Minh bình tĩnh đáp:” Ta không có nói như thế”.
Ngoài Hoa Mộng phu nhân ra, y cũng có kiên nhẫn đối với Chu Bàn Tử. Cô Nguyệt Minh là người không có bằng hữu, không thích nói chuyện với người khác, Hoa Mộng phu nhân là ngoại lệ duy nhất. Có lẽ người cô độc nhất có lúc cũng cần bộc lộ tâm sự.
Chu Bạn Tử do dự phút chốc, ngữ điệu khẩn cầu: “Mình đều là người nhà, tôi cũng không muốn giấu, hiện tại Lang tiên sinh thực sự là nhân vật quan trọng, thành bại trong khánh điển tròn mười năm của bọn tôi, toàn dựa vào sự xuất hiện của hắn, Bách Thuần nghĩ ra đại kế Bát mỹ đồ, mới làm được có một bức. Vì thế... vì thế tôi có một thỉnh cầu hơi quá với Nguyệt Minh, giả như...”.
Cô Nguyệt Minh tiếp lời: “Giả như hắn đúng là Ngũ Độn Đạo, ta cần phải che giấu cho hắn, đúng không?”.
Chu Bạn Tử ái ngại nói: “Nguyệt Minh thật là thông tình đạt lý. Ài! Yêu cầu này của tôi liệu có phải gây khó khăn cho Nguyệt Minh hay không? Nói cho cùng, Nguyệt Minh là cao thủ mà Hoàng thượng chuyên dùng để truy bắt đạo tặc”.
Cô Nguyệt Minh thốt: “Có thể hắn đúng là Lang Canh, Chu lão bản quá lo lắng rồi”.
Chu Bàn Tử dẫn y xuyên qua khoảnh rừng Ban trúc, than: “Nghe giọng điệu của Nguyệt Minh khiến tôi càng lo. Như thế này vậy, tất cả đợi hắn hoàn thành tám bức mỹ nhân đồ hãy nói. Khà! Đến rồi”.
Cuối con đường xuất hiện một cổng tròn, phía sau tường phòng xá thấp thoáng trong bóng cây, khung cảnh an tĩnh dưới ánh mặt trời nóng bức.
Cô Nguyệt Minh nhìn Chu Bàn Tử mồ hôi đầm đìa, mỉm cười nói: “Xin để một mình ta vào gặp hắn. Nếu Chu lão bản không nghe có tiếng người phá cửa sổ bỏ chạy, Bát mỹ đồ của ông chắc không có vấn đề, có thể hoàn thành đúng kỳ hạn”.
o0o
Khâu Cửu Sư nhìn lên trời, nói: “Sắc trời chuyển u ám rồi, xem ra sắp có mưa lớn”.
Bách Thuần mỉm cười: “Bọn ta liệu có cần chuẩn bị trước, dời hết bàn ghế vào bên trong không?”.
Khâu Cửu Sư vẫn đang nghiên cứu mây đen ùn ùn trên trời, nhún vai đáp: “Bọn ta đã ăn no rồi, trên đầu lại có mái che, đón vài hạt mưa vung vẩy vào không phải rất sảng khoái sao? Khí trời oi bức rất khó chịu. Lúc nhỏ ta mỗi khi mưa lớn, cứ thích cởi y phục chạy lên trên núi, đến khi lạnh đến phát run mới về nhà, nhưng chưa từng vì thế mà sinh bệnh cảm lạnh”.
Bách Thuần dịu dàng hỏi: “Nhà công tử ở nơi nào?”.
Trên mặt Khâu Cửu Sư lộ ra nét bi thương sâu sắc, thể hiện mọi hy vọng đã bị sụp đổ, không thể vãn hồi quá khứ bi ai. Lắc lắc đầu, thở dài một hơi đáp: “Ta không còn nhà nữa”. Ánh mắt nặng nề dừng trên gương mặt xinh đẹp của Bách Thuần, trầm giọng thốt: “Bọn ta sống trong một thời đại không có hy vọng, Hoàng đế vô năng, gian nịnh lộng hành, bên ngoài thì dị tộc xâm nhập, bên trong thì dân tình điêu đứng. Thật có lỗi! Ta không nên nói mấy chuyện mất hứng này”.
Bách Thuần nói: “Không! Tôi thích nghe hoài bão trong lòng huynh”.
Khâu Cửu Sư lại thở dài, như muốn thổi đi cảm giác nặng nề trong lòng: “Nói ra đừng cười, ta từ nhỏ thích quan sát biến hóa của mây gió trên trời. Ta là một người không thích khóc, rất ít khi rơi lệ, thế nhưng khi ta quan sát gió mây biến sắc trên trời, sấm sét đì đùng, chớp giật xé không, ta cảm thấy sợ hãi muốn khóc, lại cảm thấy sự nhỏ bé của bản thân. Đặc biệt khi ta ở nơi hoang dã, đột nhiên có một tia chớp giật sáng lòa, làm cho người ta mắt mở mà như mù, đột nhiên lại bị một vùng u tối vô biên bao trùm, không còn phân biệt được đâu là trời, đâu là đất, thiên địa hợp thành một thể, cảm giác đó có thể gây nên cảm xúc mãnh liệt trong lòng ta, nếu không điên cuồng hét lên mấy tiếng, khó mà trút được sự u uất trong lòng ta”.
Bách Thuần cảm động: “Thì ra công tử là người tình cảm phong phú, thật làm người ta không ngờ được”.
Đột nhiên một trận cuồng phong thổi qua, quét y phục hai người bay phần phật, bụi đất trên đường cuộn lên trên không, người đi đường tranh nhau núp, lúc này mây đen ngùn ngụt, chiếm hơn nửa bầu trời rộng lớn.
Vài giọt mưa túc tắc rơi xuống mái lầu, phát ra thanh âm lách tách to nhỏ không đều.
Khâu Cửu Sư thốt: “Trận mưa này còn lớn hơn so với dự tính của ta”.
Lời còn chưa dứt, lại một trận gió thổi đến, so với trận gió khi nãy còn mãnh liệt hơn, cây cối hai bên đường không ngừng lắc lư, sau đó mưa lớn đột ngột bạo phát, mưa lớn từ trên trời trút xuống, đất trời ngoài lầu biến thành một vùng thủy khí mênh mông hỗn độn, không còn phân biệt được đâu là cây, đâu là đường, đâu là xe ngựa, người đi, hơi lạnh tràn trụa, còn hiên lầu thì như biến thành nơi tị nạn an toàn duy nhất trên thế gian hỗn loạn này.
Bách Thuần vui vẻ nói: “Bách Thuần lần đầu cảm thấy chỗ hay của hiên lầu. Hiên lầu là chỗ độc đáo của Ban Trúc Lâu, những cái khác đều bình thường. Vừa là trong lầu, lại vừa ngoài lầu. Chẳng trách Ban Trúc Lâu có thể liệt danh trong Lạc Dương tam lâu”.
Khâu Cửu Sư cảm thấy hứng thú, hỏi: “Lạc Dương tam lâu, những lầu khác là lầu nào?”.
Bách Thuần đáp: “Lạc Dương có Lạc Dương Lâu mà danh vang thiên hạ, vì thế trong Lạc Dương thành, các cửa tiệm ăn theo vinh quang của Lạc Dương Lâu, đều mang thêm chữ Lâu. Trong các lầu, đứng đầu đương nhiên là Lạc Dương Lâu, tiếp đó là Hồng Diệp Lâu của bọn tôi, Ban Trúc Lâu đứng thứ ba, nhưng cũng khó mà so sánh. Công tử hôm nay tâm tình rất tốt đó!”.
Khâu Cửu Sư cười tươi thốt: “Tâm tình của ta quả không tệ. Không giấu Bách Thuần, vừa rồi Khâu Cửu Sư ta phá lệ lần đầu tiên dùng cơm với một cô nương, Bách Thuần khiến ta cảm thấy thì ra nhìn người ta ăn cũng có thể vui vẻ như thế, sinh thú dạt dào”.
Bách Thuần lúng túng khẽ cúi đầu, giọng nũng nịu: “Công tử cứ trêu chọc nô gia, lúc tôi đang ăn là khó coi nhất đấy”.
Khâu Cửu Sư cười khà khà thốt: “Đương nhiên không phải như thế, lời của ta là thực lòng”.
Bách Thuần nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Nếu như từ lúc đầu thái độ của công tử giống như hiện giờ, Bách Thuần tuyệt không thể sinh lòng oán giận, công tử rốt cuộc có tâm sự gì?”.
Khâu Cửu Sư muốn nói, đột nhiên lại không bật ra lời. Chính là thiên ngôn vạn ngữ, không biết nói từ đâu.
o0o
Cô Nguyệt Minh bước vào sảnh đường của Phong Trúc Các, có một người đang ngồi bên bàn đặt ở giữa sảnh, mặt hướng ra cửa, ánh mắt sáng rực đang dò xét y.
Đó là một đôi mắt rất đặc biệt, ẩn chứa vẻ lãnh tĩnh thần bí khôn lường, nhưng tuyệt không phải lạnh lùng, không có chút hung ác ngoan độc, sự linh hoạt vô hình thấp thoáng trong đôi mắt đó, có thể tùy tâm biến hóa, khiến y không thể nắm bắt được suy nghĩ chân chính trong lòng hắn. Đó là đôi mắt siêu việt không thể hiểu nổi, giống như vĩnh viễn đang theo đuổi thứ gì đó mà người khác không thể biết được.
Con người thật của Ngũ Độn Đạo có mỵ lực hơn nhiều so với hắn trên cáo thị treo thưởng. Hắn tuy ngồi yên không động, Cô Nguyệt Minh lại nhìn ra hắn không động thì thôi, động thì linh hoạt như thỏ cáo xảo quyệt, cho dù võ công có cao hơn hắn, thậm chí người đông thế mạnh, muốn bắt được hắn vẫn không phải chuyện dễ.
Ô Tử Hư vui vẻ nói: “Lão bằng hữu của ta đến rồi. Cô huynh mời ngồi”.
Cô Nguyệt Minh ngồi xuống đối diện hắn, tháo bội kiếm xuống, đặt trên mặt bàn, hờ hững nói: “Ta là lão bằng hữu của ngươi sao?”.
Ô Tử Hư cười khì khì: “Bọn ta không những là lão bằng hữu, còn là trời sinh một đôi. Cô huynh là quan chuyên bắt đạo tặc, tiểu đệ là trộm trong trộm, nghề nghiệp của mỗi người đều xác lập được vị trí tối cao. Ông trời đã an bài như thế, đương nhiên là chú định bọn ta phải đối đầu, chỉ không tưởng là dưới tình huống thế này”.
Cô Nguyệt Minh không tỏ vẻ gì, đổi chủ đề hỏi: “Vì sao ngươi lại làm như thế? Mạo danh Lang Canh khẳng định là một lựa chọn ngu xuẩn”.
Ô Tử Hư lộ thần sắc đành vậy, nói: “Lúc đó ta vì gấp gáp nhập Lâu, bốn chữ Họa Tiên Lang Canh buột miệng nói ra, sau đó nghĩ ra bọn gác cửa làm sao biết Lang Canh là tên rác rưởi nào, nói Canh Lang hay Lang Canh có gì khác nhau, cuối cùng vẫn là dùng ngân lượng mở cửa. Ài! Lang Canh là tên què, chỉ cần Cô huynh có nghe qua chuyện này, thì có thể vạch trần ta. Ta thật thất sách, giống như bị quỷ mê vậy”.
Cô Nguyệt Minh lạnh nhạt thốt: “Ngươi nhiều nhất chỉ có thời gian hơn mười ngày, với sự thận trọng của Nguyễn Tu Chân, nhất định sẽ nghĩ cách tìm xem ở kinh thành có nhân vật nào có ngoại hiệu như thế không”.
Ô Tử Hư vui mừng: “Như thế Cô huynh đã quyết định che giấu cho ta”.
Cô Nguyệt Minh hời hợt thốt: “Ta chưa từng quản chuyện vớ vẩn của người khác. Chuyện của ngươi ta không thể nhúng tay, không thể vạch trần ngươi, nhưng cũng không thể chứng thực ngươi là Lang Canh”.
Ô Tử Hư ngạc nhiên: “Đã là như thế, Cô huynh cứ xem như chưa từng nghe qua Lang Canh, càng không cần đến gặp ta, để tránh chuốc lấy phiền phức không đáng, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện”.
Cô Nguyệt Minh nói: “Ta thích làm gì thì làm, ta không rảnh quan tâm người khác nghĩ thế nào”.
Ô Tử Hư bị tắc lời.
Cô Nguyệt Minh trầm ngâm chốc lát, tiếp: “Ta đến gặp ngươi, là vì muốn biết rõ một việc”.
Ô Tử Hư ngơ ngác hỏi: “Là chuyện gì chứ?”.
Hai mắt Cô Nguyệt Minh phát ra ánh sáng kỳ dị, định thần chăm chú nhìn hắn, từ