Trường bào này của nàng rất quý, gọi là “Hắc Long Biến”, dưới sự chỉ đạo hết lòng của “Tạp Sái Vương” An Giới, tự tay nàng may lấy, từ hơn trăm loại vật liệu khác nhau chuyên tâm phối hợp mà thành, nhìn lướt qua thì giống như một cái áo, nhưng sự thực thì phân ra trong ngoài nhiều lớp, số lớp trong đó được gấp xảo diệu, do nàng dùng thủ pháp khéo léo sắp xếp, phối hợp với ánh sáng ảo thuật, có thể biến hóa vô cùng. Bất luận trong tay áo hay trong áo, đều có giấu công cụ hỏa khí biểu diễn tạp kỹ của nàng, khiến nàng giống như biến thành người biểu diễn ảo thuật có pháp lực vô biên.
Mái tóc xinh đẹp của nàng xõa xuống hai bờ vai, tóc đen da trắng, áo dài phết đất, nàng chỉ cần bộc lộ vẻ mỹ lệ như thế đã khiến nam nhân say đắm, chịu khuất phục trước nàng.
Nàng chịu đến Hồng Diệp Lâu biểu diễn, đương nhiên không phải vì thù lao, mà là vì Cô Nguyệt Minh. Nàng từng cùng Cô Nguyệt Minh giao thủ qua, biết rõ trình độ của Cô Nguyệt Minh, muốn dưới tình huống y đã phòng bị ám sát y, cơ hội thành công rất thấp. Vì thế khi nàng thấy Cô Nguyệt Minh đặt trên bàn thiệp mời dự yến mười năm thành lập Hồng Diệp Lâu, bất giác không kìm được vui mừng.
Nếu như có thể ở dưới tình huống hiến nghệ biểu diễn như thế, nàng có thể thi triển hết sở trường, bày bố cục thế ám sát tinh vi nhất, vào lúc Cô Nguyệt Minh lơ là nhất, đoạt lấy mạng y.
Thân thể to béo của Chu Bàn Tử xuất hiện đầu tiên trên bậc cấp cổng, theo sau là Diễm Nương và một nữ nhân toàn thân vận kình trang, hiển hiện hết phong thái uyển chuyển của mỹ nữ xuất sắc. Tiếp nữa là một nam tử nho sinh hoa diện.
Vô Song Nữ nhìn thấy tâm thần chấn động, hai tay vội vung lên, ống tay áo dài rộng lập tức che khuất gương mặt nàng, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn, khiến người không thấy được sự dao động trong lòng nàng.
Người này không phải chính là Ngũ Độn Đạo trong bảng treo thưởng sao?
Sự thật thì nam tử trước mặt và Ngũ Độn Đạo trong bảng treo thưởng, nhiều nhất chỉ có một, hai phần giống nhau, thần khí càng khác xa, thế nhưng nàng lại có thể mới nhìn đã nhận ra hắn.
Ngày đó nàng ở bến đò nhìn thấy bảng treo thưởng, trong lòng có cảm giác hết sức cổ quái, giống như nhìn thấy một người hết sức quen thuộc, được người ta vẽ chân dung, giữa những nét giống và không giống, nàng hầu như có thể chỉ ra chỗ nào vẽ chưa tốt, mặt nào cần chỉnh sửa.
Hiện tại thấy “Người thật”, nàng vừa nhìn đã nhận ra hắn.
Nàng khẳng định trước giờ chưa từng gặp hắn, loại cảm giác đó cổ quái quỷ dị cực điểm.
Ngũ Độn Đạo lại trốn vào Hồng Diệp Lâu, thật khiến người ta khó hiểu.
Vô Song Nữ trấn tĩnh tâm thần, dùng mũi chân đạp vỡ quả cầu khói bố trí trên mặt đất, khói năm màu lập tức từ dưới trường bào tỏa ra, nhanh chóng bao bọc nàng trong màn khói mờ ảo.
“Ầm!”.
Ánh sáng trắng cường liệt bùng lên trên đầu nàng, lập tức chiếu sáng khuôn viên ba trượng, phản chiếu lên khói màu biến thành muôn màu muôn vẻ, xán lạn chói lói.
Bọn bốn người Chu Bàn Tử đều lộ ra thần sắc say mê, đứng tại bậc cấp, ai nấy tập trung quan sát nàng biểu diễn kỹ nghệ.
Hắc Long Biến của Vô Song Nữ rung lên, không còn nhìn thấy người, tiếp đó ống tay áo tung bay, ở trong màn khói biến hóa vô số hình thái, mỗi một động tác đều có cảm giác đẹp đến cực điểm. Chỗ động nhân nhất chính là trường bào vốn bình thường không có gì đặc sắc, đến giờ lại không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào để hình dung, giống như ma quỷ hồi sinh, thiên thái vạn trạng trong màn quang vụ, cuồng phi loạn vũ, phản chiếu đủ sắc màu, trong ống tay áo đột nhiên bay ra hai dải lụa màu, trong màn khói giao kết tạo thành đồ án bất đồng, hết sức sống động, khiến người ta bùng phát ảo giác, thần mê ý loạn.
Biểu diễn xảy ra bất ngờ, tất cả phút chốc lại yên tĩnh. Vô Song Nữ khôi phục trạng thái như trước, dùng tay áo che mặt, chỉ lộ đôi mắt.
Nhưng sự yên tĩnh chỉ duy trì được trong chớp mắt, khói màu biến thành khói đen, ánh sáng bên trên thu lại, hắc ám trong sát na chiếm cứ không gian vốn rực rỡ khói màu, tiếp đó lửa đỏ bắn vọt lên trời, chiếu hồng khắp sân. Khói đen tan dần, Hắc Long Biến trở lại bình thường, rơi xuống đất.
Vô Song Nữ hiện thân xa hơn trượng ở phía sau, đang ôm quyền thi lễ với bốn người.
Ô Tử Hư vỗ tay hoan hô đầu tiên, chúng nhân không ai không vỗ đến đỏ tay.
Chu Bàn Tử bước xuống bậc cấp, cười ha hả nói: “Ảo thuật tuyệt kỹ của Song Song, xuất sắc tuyệt luân, giúp người ta đại khai nhãn giới. Tiệc mừng mười năm của bọn ta, được Song Song góp sức, thì càng tận thiện tận mỹ”.
Bách Thuần thấy Ô Tử Hư vẫn mặt mũi hớn hở, bộ dáng háo sắc nhìn chằm chằm cô nương người ta, say sưa vỗ tay, không nhịn được dùng khuỷu tay hích mạnh vào tay hắn, đau đến mức hắn phải buông tay xuống, bây giờ mới nói: “Song Song muội tử thật tuyệt vời, tập hợp cả ảo thuật vũ đạo vào người, cho dù danh gia ảo thuật ở kinh sư, so với muội tử vẫn còn thua xa. Muội tử đối với thù lao đãi ngộ của Hồng Diệp Lâu bọn ta, có đề nghị gì khác hay không?”.
Vô Song Nữ bước nhanh lên mấy bước, nhặt Hắc Long Biến từ mặt đất lên, nhẹ nhàng gấp lại, đáp: “Không có vấn đề. Nhưng lần này ta chỉ là nhân dịp du ngoạn Động Đình Hồ thuận đường qua Lạc Dương, nhất thời động tâm trước cuộc vui, chuẩn bị không đủ, vì thế cần phải vào trong thành mua mấy thứ, chế tác yên hoa hỏa khí dùng biểu diễn, hy vọng quý lâu có thể cấp cho phòng xá u tĩnh không người để ta sử dụng”.
Bách Thuần nhìn qua Diễm Nương, Diễm Nương mới đầu lộ vẻ khó khăn, nhưng liền linh hoạt nói: “Thiền Dực có thể đến ở tạm chỗ ta, Vũ Trúc Các trống đem cấp cho Song Song cô nương sử dụng”.
Chu Bàn Tử vui mừng nói: “Cứ làm như thế. Hồng Diệp Lâu bọn ta khẳng định vận may đang đến, cao thủ hàng đầu mọi ngành mọi nghề đều không hẹn mà tập trung ở đây. Con gái ngoan của ta còn có gì muốn nói không?”.
Đáp lời hắn không phải là Bách Thuần, mà là Ô Tử Hư hai mắt sáng rỡ, động tác hoạt kê vung tay nói: “Ngu sinh có lời muốn nói”.
Vô Song Nữ cười thầm, tên tiểu tử này lại biết giả thần giả quỷ, đợi lúc ta vạch trần thân phận ngươi, xem ngươi còn có thể dương dương đắc ý như thế không? Hờ hững nói: “Vị này là...”.
Diễm Nương liếc mắt nhìn hắn ngụ ý không cần hắn lên tiếng, nói: “Vị này là bậc thầy vẽ chân dung đến từ kinh sư – Lang Canh tiên sinh. Đi thôi! Để nô gia dẫn Song Song cô nương đi xem chỗ ở coi thử có thể làm cô nương hài lòng không”.
Ô Tử Hư cự nự: “Ta còn chưa có cơ hội nói”.
Bách Thuần nhíu mày nhìn hắn hỏi: “Ngươi có gì muốn nói?”.
Ô Tử Hư kề sát tai nàng, thì thầm: “Bách Thuần ghen rồi”. Tiếp đó lui nhanh về sau như tránh rắn độc, nói: “Lang Canh ta ngoại trừ tài vẽ, còn học qua cách chế hỏa khí, Song Song cô nương nếu có chỗ cần đến ta, xin cứ thoải mái phân phó”.
Bách Thuần không vui nói: “Ngươi vẽ cho tốt rồi hãy nói”.
Ngay khi quay mặt qua Vô Song Nữ, thanh âm chuyển thành dịu dàng, nói: “Muội tử trước tiên nghỉ ngơi cho khỏe, đại nương sẽ thu xếp mọi thứ cho nàng, ngày mai bọn ta hẹn gặp nhau, thương lượng chi tiết biểu diễn trong buổi tiệc”.
Chu Bàn Tử cười khà khà nói: “Cứ làm như thế”.
o0o
Cô Nguyệt Minh ở giữa phòng lặng lẽ ngồi đối diện bàn, Bạch Lộ Vũ đặt cạnh thiếp mời màu vàng chữ đỏ, Uyển kiếm đựng trong túi da đặt ở phía khác.
Nói chuyện với Ô Tử Hư khiến y cảm thấy hết sức chấn động, đến hiện tại vẫn chưa phai. Ngược lại trận chiến với Qua Mặc, y một điểm cũng không để trong lòng.
Nếu sự suy đoán của Nguyễn Tu Chân đúng với sự thực, y hiện tại đang từng bước từng bước thâm nhập vào bố cục mệnh vận đó. Từ khi tiếp nhận nhiệm vụ tầm bảo của Phụng công công, sự lựa chọn của y càng lúc càng ít, y có thể không quan tâm đến sinh mạng bản thân, nhưng không thể không quan tâm đến an nguy của Hoa Mộng phu nhân. Bất luận là Ký Thiện hay là Phụng công công, y dám bảo đảm bọn chúng không thể làm hại nàng, bằng không bọn chúng sẽ vĩnh viễn không có được Sở hạp, còn điều kiện tiên quyết, là y cần phải tìm được Sở hạp.
Ngũ Độn Đạo vốn hoàn toàn không có dính líu gì với y, thế nhưng một bức vẽ đã liên hệ bọn họ lại, còn hết sức vi diệu, vượt khỏi lẽ thường.
Tất cả đều chỉ đến Vân Mộng Trạch.
Chủ tể trong cõi U minh của tất cả lực lượng thần bí này, rốt cuộc có phải là thần linh thủ hộ cổ thành không? Hay là lệ quỷ oan hồn trong trận chiến tấn công và phòng thủ cổ thành hơn ngàn năm trước còn lưu lại? Làm như thế là có mục đích gì?
Hay là lực lượng thần bí đó sớm để hiện thân, chính là cổ chiến xa nữ thần mà Ô Tử Hư vẽ, nữ thần của Vân Mộng Trạch.
Y thật muốn lập tức đến Hồng Diệp Lâu, xem xem có thể từ bức vẽ đó tìm được thêm gợi ý gì hay không.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô Nguyệt Minh hô: “Cửa không có cài then”.
“Kẹt!”.
Cửa lớn bị đẩy ra, một nam tử trẻ tuổi khôi ngô anh tuấn bước vào, cười chào Cô Nguyệt Minh, nói: “Cô huynh không phải có thói quen không thắp đèn chứ?”.
Cô Nguyệt Minh quan sát y một chốc, hờ hững nói: “Thì ra là Khâu Cửu Sư. Mời ngồi! Đây không phải là thói quen, mà là một thú vui, ta thích bóng đêm”.
Khâu Cửu Sư đến đối diện y kéo một cái ghế ngồi xuống, ánh mắt trước tiên nhìn đến Bạch Lộ Vũ của y, sau đó nhìn sang tấm thiếp, kinh ngạc nói: “Cô huynh cũng tham gia loại yến hội đông người nhiệt náo này à! Thật làm ta ngạc nhiên”.
Cô Nguyệt Minh nhíu mày nói: “Khâu huynh thật ra là đến tìm ta động thủ? Hay là muốn tán gẫu với ta mấy câu đây?”.
Ánh mắt Khâu Cửu Sư dời đến túi da, hết sức hứng thú hỏi: “Cô huynh làm thế nào đoán được ta ngầm có sát cơ?”.
Cô Nguyệt Minh nhún vai đáp: “Từ lúc huynh bước vào cửa đã ở trạng thái tập trung cao độ, từng bước chân đều có tính toán, nhưng lại không phải muốn đến ám sát, tìm cơ hội công kích, ngược lại tựa như sợ ta đột kích huynh, vì sao có bộ dạng như thế?”.
Khâu Cửu Sư cười khổ nói: “Chẳng trách Tu Chân xem trọng huynh như thế, lại căn dặn kỹ càng ta ngàn vạn lần không nên khinh thường huynh, Cô Nguyệt Minh đúng là Cô Nguyệt Minh, ta là lần đầu có cảm giác khó chịu bị người nhìn thấu. Cô huynh quan sát rất chuẩn, ta sau khi vào cửa luôn ở trạng thái đề phòng, bởi vì bọn ta từ một kênh nhận được tin, Cô huynh lần này xuống phương Nam, danh là truy bắt khâm phạm, thực lại là muốn đến giết Khâu Cửu Sư ta. Đối với Vô Tình kiếm thủ Cô Nguyệt Minh vang danh thiên hạ, ta sao dám lơ là?”.
Cô Nguyệt Minh lạnh nhạt hỏi: “Tin tức của Khâu huynh, có phải đến từ Tiền Thế Thần hay không?”.
Khâu Cửu Sư trầm ngâm một lát, hỏi: “Ta có thể không trả lời được không?”.
Cô Nguyệt Minh không chút để tâm đáp: “Không có quan hệ. Lần này ta vượt đường xa đến, đích xác là truy bắt khâm phạm, vấn đề nằm ở chỗ ai là khâm phạm chân chính? Tiền Thế Thân là người tự thân khó giữ, cho nên mượn thế lực các người vượt qua vũng nước đục này. Đương nhiên, nếu các người làm cho Quý Nhiếp Đề có thể thừa cơ, hắn sẽ không chút do dự tiêu diệt các người”.
Khâu Cửu Sư ngạc nhiên nói: “Cô huynh sao có thể đột nhiên phá vỡ tác phong chuyện mình mình làm của bản thân, không những chịu giải thích tình hình bản thân, còn nói thẳng không nghi kỵ”.
Cô Nguyệt Minh bình tĩnh nói: “Đây là cách ta biểu thị sự áy náy, muốn dùng tin tức cơ mật này bồi thường cho các người”.
Khâu Cửu Sư không hiểu thốt: “Áy náy? Ta không hiểu”.
Cô Nguyệt Minh nói: “Ta từng bảo đảm với Nguyễn tiên sinh không can thiệp vào chuyện giữa các người