Khâu Cửu Sư có chút tư vị quay lại hiện thực, việc không liên quan nhục thể, mà là sự quay về của tâm thần, cảm thấy sự tình rất không tầm thường.
Tiền Thế Thần tuy ra vẻ hợp tác toàn diện trong việc tróc nã Ngũ Độn Đạo, nhưng qua nhiều lần tiếp xúc, Khâu Cửu Sư rốt cuộc cảm thấy gã không thành tâm hợp tác, tuyệt không ‘tận tâm’ vì chuyện này. Tiền Thế Thần đột nhiên chủ động đến gặp, thật khác với thái độ bị động của gã trước đây trong chuyện này. Phía Tiền Thế Thần thật ra đã xuất hiện biến hóa gì đây?
Bảo: “Báo cho Nguyễn gia, ta thay y phục xong đến liền”.
o0o
Ô Tử Hư từ cửa hông bước ra, đi lên bình đài Phong Trúc Các đối diện hồ, ngắm nhìn trời cao.
Một tia nắng rực rỡ, chênh chếch chiếu qua kẽ mây, hắt lên mặt hồ lóng lánh. Trời đất hài hòa thanh tú hiển hiện trước mắt khiến người ta không thể liên tưởng đến trận mưa gió tàn phá vừa rồi. Bầu trời trong veo xán lạn sau khi mưa tạnh mây tan. Sắc trời xanh biếc mỹ lệ lại quang lâm lục địa, dần dần bao trùm nhân gian. Trong đám hoa cỏ cây cối bên bờ hồ, ong mật bướm sắc nườm nượp bay lượn, âm thanh vo ve nhiệt náo, một đám vịt trời đội hình nghiêm chỉnh lướt qua mặt hồ, bay vào trong rừng cây.
Thanh âm xa gần sung mãn, vô số ve sầu tận lực xướng ca, hơi ấm mặt trời lại bao phủ đại địa, đất trời tràn trề sức sống.
Ô Tử Hư rủ sạch phiền muộn trong lòng, đấu chí lại dâng cao, từ chỗ không có khả năng kiến tạo nên tính có thể, luôn là phương pháp để hắn truy cầu thành công và hưởng thụ nhiệt tình sự sống.
Hắn tiếp tục suy tư về cuộc tiếp xúc và đối thoại với Cô Nguyệt Minh vừa nãy. Đối với hắn mà nói, Cô Nguyệt Minh tuyệt không giống người cô ngạo vô tình khó tiếp cận như trong truyền ngôn.
Chí ít Cô Nguyệt Minh chịu nói ra bí mật trong lòng với hắn.
Từ nhỏ Ô Tử Hư không có bằng hữu, mà hắn cũng vui vẻ với tình cảnh không có bằng hữu, vì hắn không thích hợp có quan hệ mật thiết với bất kỳ ai. Thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn gặp nhau, hắn lại ở trên người Cô Nguyệt Minh tìm được ấn tượng và cảm giác bằng hữu. Hắn gần như dám khẳng định Cô Nguyệt Minh không coi hắn là bạn, nhưng có quan hệ gì chứ? Chỉ cần hai người có thể hiểu lẫn nhau, trao đổi tâm sự với nhau, tuy không có danh bằng hữu, nhưng thực tế đã là bằng hữu.
Cảm giác đó thật là sảng khoái mới mẻ.
Tiếng bước chân vang lên phía sau.
Ô Tử Hư chuyển thân cười nói: “Thiền Dực tỷ không phải nhớ ta chứ?”.
Thiền Dực dừng lại ở xa, khóe miệng phớt qua vẻ xem thường, nói: “Đại tiểu thư muốn gặp ngươi, mau đi theo ta”.
o0o
Cô Nguyệt Minh đứng ở giữa sảnh đường, nghi hoặc không hiểu.
Y ôm tâm tình chuẩn bị đối diện một cuộc phục kích khác quay về Quân Sơn Uyển, ai ngờ lại không có bất cứ chuyện gì phát sinh. Nếu nữ lang đó không đến, có thể thấy nàng chọn một thời gian khác để ám sát y, có lẽ đêm tối càng thích hợp cho hành động của nàng. Nhưng cái mũi linh xảo của y lại ngửi được mùi hương cơ thể nàng còn lưu lại.
Nàng vì sao đến đi vội vã, y thật sự nghĩ không thông.
Hương thơm của nàng đích thật mê người.
Cô Nguyệt Minh than thầm, bản thân rốt cuộc là thế nào đây?
Từ sau hôm nhìn bức vẽ nữ tử đó của Ô Tử Hư, bản thân tựa hồ không còn là Cô Nguyệt Minh lãnh ngạo vô tình, đối với bất kỳ sự vật nào cũng không động tâm như trước nữa.
o0o
Hai người Tiền Thế Thần và Nguyễn Tu Chân đều thần sắc ngưng trọng, Khâu Cửu Sư chỉ nhìn thần tình bọn họ, liền biết chuyện không tầm thường. Hắn ngồi xuống đối diện hai người, nhíu mày nói: “Chuyện gì nghiêm trọng như thế, phải làm phiền Tiền đại nhân đại giá quang lâm”.
Tiền Thế Thần lộ ra thần thái khổ tâm, nhìn qua Nguyễn Tu Chân.
Nguyễn Tu Chân nhìn mái tóc Khâu Cửu Sư lấp lánh nước, cười khẽ hỏi: “Khâu gia trên đường gặp mưa sao?”.
Khâu Cửu Sư thở một hơi, gật đầu nói: “Gần như thế. Không cần để ý chuyện khác”.
Nguyễn Tu Chân nói: “Hiện tại những gì bọn ta nói, chỉ giới hạn ba người bọn ta biết. Tiền đại nhân vừa rồi nói với ta, Quý Nhiếp Đề lần này chỉ là mượn danh truy bắt khâm phạm mà đến, thực sự lại là kế ám độ Trần Thương, đối tượng muốn đối phó chính là Đại Hà Minh bọn ta”.
Khâu Cửu Sư kinh ngạc nhìn Tiền Thế Thần, hắn không chút kinh ngạc chuyện Quý Nhiếp Đề muốn đối phó bọn chúng, mà không hiểu Tiền Thế Thần thân là mệnh quan triều đình, lại dám bất chấp tội tru di cửu tộc đến cảnh cáo bọn họ, gã làm vậy là vì mục đích gì?
Tiền Thế Thần chán nản nói: “Ta đã đem nguyên nhân nói với Nguyễn huynh, ta cũng là bị buộc phải làm liều, không thể không vì bảo toàn gia sản tính mạng mà phấn khởi ứng chiến”.
Nguyễn Tu Chân ung dung tiếp lời: “Tiền đại nhân có người làm việc trong cung, âm thầm bắn tin cho Tiền đại nhân, Quý Nhiếp Đề lần này xuống phương Nam, định ra kế hoạch một đá hai chim, không những muốn trừ tận gốc rễ Đại Hà Minh bọn ta, còn muốn vu khống Tiền đại nhân cấu kết bọn ta, mục tiêu không những là gia sản khổng lồ của Tiền đại nhân, còn vì Tiền đại nhân làm quan lâu năm ở Hồ Quảng, có quan hệ quá mật thiết với thế lực địa phương, bất lợi cho triều đình. Cô Nguyệt Minh là con cờ lợi hại nhất của Phụng công công, biệt phái đến đối phó Cửu Sư ngươi”.
Khâu Cửu Sư bật cười nói: “Nếu Quý Nhiếp Đề có ý đồ đó, hắn cần phải điều động đại quân, bằng vào một tên Cô Nguyệt Minh, cho dù thêm hắn và ba mươi sáu tên xưởng vệ, cũng không thể làm nên việc gì”.
Nguyễn Tu Chân nói: “Đây chính là nguyên nhân Tiền Thế Thần đến cảnh cáo bọn ta, Quý Nhiếp Đề chắc chắn sẽ bí mật điều quân, nhân lúc bọn ta đang tập trung ở Lạc Dương bắt trộm, tấn công khiến bọn ta trở tay không kịp”.
Tiền Thế Thần tiếp: “Chỉ cần quý minh đề cao cảnh giác, dù bất kỳ biến động nhỏ nào, cũng tuyệt không qua được tai mắt của quý minh, lúc đó hai vị sẽ biết lời ta đều là sự thực”.
Khâu Cửu Sư đồng ý thốt: “Có lý!”.
Nguyễn Tu Chân tiếp: “Tiền đại nhân đã quyết định cùng bọn ta tiến thối, nếu bọn ta khởi nghĩa, Tiền đại nhân sẽ thành hậu thuẫn cho bọn ta, đặc biệt hỗ trợ bọn ta lượng lớn lương thực và ngân lượng”.
Khâu Cửu Sư lập tức hai mắt bừng sáng, nhìn qua Tiền Thế Thần, trầm giọng hỏi: “Tiền đại nhân có hối hận không?”.
Tiền Thế Thần hung hăng đáp: “Sự thực thì ta đối với sự hủ bại vô năng của triều đình, sớm đã không thuận mắt. Lần này Phụng công công lại dám nhắm vào tài sản của ta, Tiền Thế Thần ta ở đây xin thề, tuyệt không chùn chân, bằng không cho ta vạn tiễn xuyên tâm mà chết, vĩnh viễn không siêu sanh”.
Khâu Cửu Sư và Nguyễn Tu Chân hai người khẽ động dung, không tưởng được Tiền Thế Thân kiên quyết như thế, nào biết được nguyên do khác trong lòng gã.
Nguyễn Tu Chân nói: “Ta đã đem tình huống của bọn ta nói với Tiền đại nhân, chỉ cần bắt được Ngũ Độn Đạo, bọn ta liền có thể phất cờ khởi nghĩa, lấy tiêu chí thảo phạt Phụng công công và Quý Nhiếp Đề hiệu triệu thiên hạ, trước tiên đánh chiếm Ứng Thiên phủ, sau đó xua quân bắc thượng, thẳng đến kinh sư”.
Khâu Cửu Sư hỏi: “Đã là như thế, bọn ta có nên thu thập Quý Nhiếp Đề và Cô Nguyệt Minh trước không?”.
Nguyễn Tu Chân đáp: “Trước khi bắt được Ngũ Độn Đạo, bọn ta không nên manh động”.
Quay qua Tiền Thế Thần hỏi: “Tiền đại nhân nghĩ thế nào?”.
Tiền Thế Thần khảng khái nói: “Bắt đầu từ bây giờ, mọi người đã là người nhà, chuyện của các người cũng là chuyện của Tiền Thế Thần ta. Sau khi tin tức từ kinh sư truyền về, ta sẽ lập tức đem tín hàm giao tận tay hai vị, ta còn có thể điều binh bao vây Hồng Diệp Lâu, để hai vị vào trong Lâu bắt tặc”.
Khâu Cửu Sư trầm giọng nói: “Như vậy đại sự định xong”.
o0o
Thiền Dực dẫn Ô Tử Hư tiến vào sảnh đường Tình Trúc Các, nói: “Đại tiểu thư vừa từ ngoài trở về, đang trên lầu thay y phục, ngươi đứng ở đây chờ tiếp đại tiểu thư. Nhớ đấy! Hồng Diệp Lâu bọn ta có quy củ của Hồng Diệp Lâu, chưa được đại tiểu thư cho phép, ngươi không thể ngồi xuống”.
Ô Tử Hư kinh ngạc hỏi: “Nàng không cùng ta ở đây cung hầu đại tiểu thư sao?”.
Thiền Dực trừng mắt nhìn hắn, nói: “Hiện tại ngươi là người rảnh rỗi nhất Hồng Diệp Lâu, chỉ cần mỗi ngày vẽ một bức tranh là được. Ta rảnh như ngươi sao? Ta còn có rất nhiều chuyện khác phải làm. Không nói với ngươi nữa”.
Ô Tử Hư thích nhất là ngắm dáng vẻ tức giận của nàng, nhún vai nói: “Đi thì đi đi! Bất quá nếu không ai coi chừng ta, nói không chừng ta sẽ lên lầu xem đại tiểu thư thay y phục, có lẽ có thể giúp đại tiểu thư chỉnh đốn y trang”.
Thiền Dực sớm đã quen với sự khinh bạc vô hạnh của hắn, cười nói: “Ngươi thích lên thì cứ lên! Xem xem có hậu quả gì!”.
Nói dứt bất cần bỏ đi.
Ô Tử Hư có chút lơ mơ trong đầu, bỏ một mình hắn ở lại đây, thật không hợp lý. May mà hắn giỏi nhất là tùy cơ ứng biến, phương pháp ứng phó tốt là thấy bước nào đi bước ấy.
Nghĩ xem, nghĩ xem, ánh mắt dời đến trên kiệt tác “Cổ chiến xa nữ thần” của hắn, lòng nghĩ Cô Nguyệt Minh nói lúc thưởng thức bức họa này, nữ thần trong tranh dường như sống lại. Chẳng lẽ hắn đã chế tạo ra một “tiên tử trong tranh”? Nếu mỹ nữ trong tranh thật sự có thể bước ra, cùng mình ca hát nhảy múa, há không phải là mộng tưởng trở thành hiện thực sao.
Chỉ hận dù hắn hết qua trái rồi sang phải, nhìn gần ngóng xa, thử đủ mọi góc độ quan sát, mỹ nữ trong tranh vẫn không có dấu hiệu sống lại.
Lúc lòng đang thất vọng thì Bách Thuần đi xuống lầu, tiếng bước chân rất khẽ, cơ hồ vô thanh vô tức, còn bước rất nhanh. Gần như lúc hắn vừa nghe tiếng bước chân của nàng, Bách Thuần đã đến sau lưng hắn.
Ô Tử Hư lúc này mới biết Bách Thuần là cao thủ thâm tàng bất lộ, trong lòng minh bạch Bách Thuần là muốn thăm dò hắn.
“Úy!”.
Ô Tử Hư giả vờ hô lên kinh hãi, hoảng hốt dịch thân, Bách Thuần vận kình trang ôm lấy người, đang nhấc chân đá vào vùng bụng dưới của hắn, vừa nhanh vừa hiểm.
Hắn vội bày ra một biểu tình kinh hãi tuyệt vọng.
Bách Thuần yêu kiều quát một tiếng, còn cách một tấc là trúng chỗ yếu hại của Ô Tử Hư liền thu chân lại, hiển thị rõ công lực thu phát do tâm.
Ô Tử Hư lúc này mới có phản ứng, lảo đảo thối lui, vẫn đứng không vững, ngã chổng vó lên trời.
Bách Thuần chống tay vào eo, mắng: “Đồ vô dụng!”.
Ô Tử Hư cố gắng ngồi dậy, ho khúc khắc nói không thành lời.
Bách Thuần nhìn lên xà nhà, tự mắng mình: “Ta thật ngu, bất quá Khâu Cửu Sư còn ngu hơn ta, muốn thử ngươi có phải là tiểu tặc, nhất định tìm một người mà ngươi không biết mới được”.
Ô Tử Hư cười khổ nói: “Nàng vì sao không đi hỏi Cô Nguyệt Minh? Nếu ta là Ngũ Độn Đạo, sớm đã bị hắn tóm rồi, còn có thể ngồi đây nói chuyện với nàng sao?”.
Bách Thuần chăm chăm nhìn hắn, hung dữ nói: “Cô Nguyệt Minh là một người rất đặc biệt, người đặc biệt lúc làm việc thường không theo quy luật, có quỷ mới biết huynh ấy liệu có nói dối cho ngươi hay không”.
Ô Tử Hư không hiểu hỏi: “Ta thật không hiểu Bách Thuần, vì sao tích cực đi tìm Khâu Cửu Sư như thế? Chẳng lẽ nàng muốn lấy lòng Khâu Cửu Sư?”.
Bách Thuần đảo hai mắt, biểu lộ dáng vẻ tức giận khả ái, giọng khinh thường: “Ngươi đúng là chẳng hiểu gì ta, nếu như ta là người như thế, vừa rồi đã không buồn bã chia tay Khâu Cửu Sư. Còn đáp án vừa hay ngược lại, ngươi muốn biết nguyên nhân chân chính không?”.
Ô Tử Hư vẫn ngồi dưới đất, đáp: “Ta đương nhiên muốn biết bí mật trong lòng Bách Thuần nàng”.
Bách Thuần lui về sau, ngồi lọt trong một cái ghế dài tựa sát tường, nhíu mày mắng: “Còn không đứng lên, ngồi dưới đất còn ra thể thống gì?”.
Ô Tử Hư lắc lư đứng lên, bước chân loạng choạng đi đến ngồi xuống cái ghế tựa cách Bách Thuần một cái bàn nhỏ, thần sắc đau khổ nói: “Bách Thuần hình như đã quên là ai làm ta ngã xuống đất rồi?”.
Bách Thuần nhún nhún bả vai, nói: “Ta tịnh không có đá trúng ngươi, là ngươi tự ngã xuống đất”.
Ô Tử Hư gật đầu nói: “Thật tình đúng là ta tự ngã, nhưng lại là do một cước của nàng dẫn đến, Bách Thuần phải bồi thường ta thế nào đây, một nụ hôn chẳng hạn”.
Bách Thuần mắng: “Ngươi thật ra muốn biết hay không?”.
Ô Tử Hư vội đáp: “Biết cái gì? À! Phải rồi! Đương nhiên là muốn biết”.
Bách Thuần nhắm đôi mắt đẹp lại, say sưa nói: “Bởi vì ta thích Ngũ Độn Đạo”.
Ô Tử Hư thất thanh: “Cái gì?”.
Bách Thuần vẫn không mở mắt, nhẩn nha nói: “Có gì mà kinh ngạc như thế. Dạng nam tử hán ta ưa thích nhất phải trí dũng song toàn, gan lớn trùm trời. Ngũ Độn Đạo tung hoành thiên hạ, chưa từng có ai làm khó được hắn, thần long thấy đầu không thấy đuôi, giả như bản lãnh tán tỉnh của hắn bằng được nửa bổn sự trộm bảo, đã là một nhân tình hết sức tuyệt vời. Ta hiểu rõ tính cách của mình, thấy được Ngũ Độn Đạo chân chính, nhất định sẽ không kìm lòng nổi, hiến thân cho hắn”.
Ô Tử Hư không có lời đáp.
Bách Thuần mở to mắt, đôi đồng tử đen láy nhìn qua hắn, thấy thần sắc ngưng trọng trên mặt hắn, kinh ngạc hỏi: “Ngươi sao rồi?”.
Ô Tử Hư mắt nhìn mũi, giọng quan tâm: “Ta nói không ra lời, là vì ta quá cảm động. Thật không dám giấu, Ài! Ta cũng không nhẫn tâm gạt Bách Thuần, sự thực thì ta chính là Ngũ Độn Đạo, người Bách Thuần thích chính là ta”.
Bách Thuần hời hợt hỏi: “Ngươi rốt cuộc phạm chuyện gì, động đến cả hai nhân vật lợi hại nhất của Đại Hà Minh dù truy đến chân trời góc biển cũng thề phải bắt được ngươi?”.
Ô Tử Hư thừ người kinh ngạc.
Bách Thuần không còn hứng thú nhìn hắn, ánh mắt nhìn lên bức “Cổ chiến xa nữ thần”, cười khổ nói: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ta hồ đồ mất rồi”.
Ô Tử Hư hậm hực nói: “Ta nói mình không phải là Ngũ Độn Đạo, nàng không chịu tin. Đến khi ta thừa nhận mình là Ngũ Độn Đạo, nàng lại khịt mũi coi thường. Bách Thuần nàng nói ta xem, ta nên nhận là ai?”.
Bách Thuần lắc lắc đầu, than: “Ta là vì ngươi mà nghĩ, ngươi thật không hiểu lòng người tốt. Chỉ cần ngươi có biện pháp chứng minh ngươi là Ngũ Độn Đạo, ta có lẽ có biện pháp giúp ngươi thoát khỏi kiếp nạn này, bằng không ngươi nhất định sẽ chết”.
Ô Tử Hư chán nản nói: “Ta thật không hiểu nàng, vì sao nhất định cho rằng ta là Ngũ Độn Đạo?”.
Bách Thuần thản nhiên đáp: “Đạo lý rất đơn giản, bởi vì nếu Nguyễn Tu Chân nhận định ngươi là Ngũ Độn Đạo, khẳng định có