Nguyễn Tu Chân nói: “Có đầu mối gì chưa?”.
Khâu Cửu Sư nói: “Tiền Thế Thần chắc không nói dối, nhưng câu chuyện mà y nói ra, khẳng định đại bộ phận đều là thật, vì trong lúc cuống quýt đó, trừ phi y là thiên tài về mặt này, bằng không tuyệt đối không thể nghĩ ra được một câu chuyện ly kỳ cổ quái mà vừa hay lại phù hợp với tình trạng đặc biệt của bọn ta như vậy”.
Nguyễn Tu Chân phấn chấn tinh thần đáp: “Có cảm giác chấn động như gạt lớp mây mù thấy trời xanh không, mau nói ra đi!”.
Khâu Cửu Sư nói: “Mười năm trước, Tiền Thế Thần đột nhiên nhận được mật chỉ của Hoàng thượng, lệnh cho y toàn lực hiệp trợ tầm bảo đoàn của Phu Mãnh xuất lãnh từ kinh sư tới. Còn về tìm kiếm bảo tàng bảo vật gì, Tiền Thế Thần y cũng không biết”.
Nguyễn Tu Chân lấy làm hứng thú nói: “Tầm bảo đoàn?”.
Khâu Cửu Sư: “Phu Mãnh đến Lạc Dương, rồi hỏi Tiền Thế Thần về một địa phương tên là Tiểu Vân Mộng”.
Nguyễn Tu Chân chau mày: “Chưa nghe bao giờ, có liên quan gì tới Động Đình Hồ không?”.
Khâu Cửu Sư gật đầu: “Có thể nói như vầy. Động Đình Hồ là Đại Vân Mộng thời cổ đại, Vân Mộng Trạch hiện nay nằm ở phía nam Động Đình Hồ, phía đông Tương Thủy, là một thủy trạch rất rộng, dã lang xuất hiện thành đàn, kể cả thợ săn dũng cảm nhất cũng không dám đi vào khu vực kỳ dị ấy, cư dân trong vùng lại càng tin rằng trong Vân Mộng Trạch có lệ quỷ tác quái nữa”.
Hai mắt Nguyễn Tu Chân sáng bừng lên: “Lệ quỷ tác quái?”.
Khâu Cửu Sư nhận lấy rồi nói: “Có một đoạn sông chảy từ Bắc xuống Nam đi qua khu vực này, gọi là Vô Chung Hà, song song với Tương Thủy. Theo một truyền thuyết từ thời viễn cổ, bên bờ Vô Chung Hà có một tòa cổ thành hùng vĩ, được xây dựng từ thời Chiến Quốc. Tầm bảo đoàn của Phu Mãnh chính là phụng chỉ tới Vân Mộng Trạch tìm bảo vật bên trong tòa thành ấy”.
Nguyễn Tu Chân nói: “Càng nói ta càng thấy nghi vấn, nhưng lại không biết phải hỏi từ đâu. Nói tiếp xem nào!”.
Khâu Cửu Sư nói: “Phu Mãnh vào Vân Mộng Trạch hôm mười ba tháng bảy, ước hẹn bất kể kết quả thế nào cũng sẽ phái người ra thông báo với Tiền Thế Thần vào cuối ngày mười bốn, còn Tiền Thế Thần thì đợi ở bến đó tạm bên bờ Vô Chung Hà để tiếp ứng y”.
Nguyễn Tu Chân suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Tại sao là ngày mười bốn tháng bảy?”.
Khâu Cửu Sư nói: “Bởi vì đó là thời khắc Quỷ Môn quan khai mở”.
Nguyễn Tu Chân lắc đầu: “Không phải, tương truyền cả tháng bảy đều là thời khắc Quỷ Môn quan khai mở, thế nên mới được gọi là tháng quỷ”.
Khâu Cửu Sư nói: “Chuyện này chỉ sợ cả Tiền Thế Thần cũng không có đáp án. Chờ qua thời gian ước hẹn, Tiền Thế Thần không yên tâm nên phái người vào Vân Mộng Trạch thăm dò, phát hiện ra ngoài Phu Mãnh và Tiết Đình Hao, tất cả những người còn lại đều trúng độc mà chết, cũng từ đó mà hai người Phu, Tiết mới trở thành khâm phạm đào tẩu”.
Kế đó hắn lại cười khổ, nói tiếp: “Ta biết huynh nghe mà cảm thấy nghi vấn trùng trùng, lúc ấy ta cũng thế thôi, như hiểu mà lại như không hiểu. Đừng nôn nóng, nghe ta kể tường tận tiếp đã”.
Nguyễn Tu Chân nói: “Ta có thể đoán thử không?”.
Khâu Cửu Sư lắc đầu: “Đừng lãng phí thời gian nữa, huynh tuyệt đối không thể đoán được đâu”.
Nguyễn Tu Chân nói: “Có phải Tiền Thế Thần nói cả hành động này là một âm mưu, Phụng công công mượn chuyện này để giết chết Phu Mãnh, đập tan thực lực phản kích lão của Hoàng thượng”.
Khâu Cửu Sư tưởng chừng như không thể tin vào tai mình: “Sao mà huynh đoán được vậy?”.
Nguyễn Tu Chân nói: “Bởi vì chỉ có như vậy, y mới có thể đùn sạch trách nhiệm đi. Cổ thành đó căn bản chỉ là thứ hư cấu, đương nhiên cũng không có bảo vật gì, chỉ là không biết tại sao mà Tiết Đình Hao lại thoát được độc thủ của Phụng công công, bị lão truy bắt khắp chân trời góc biển, bởi vì chỉ có Tiết Đình Hao mới hiểu rõ chuyện gì xảy ra hôm đó. Lời nói dối của Tiền Thế Thần rất kín kẽ, chỉ có một sơ hở duy nhất, đó chính là Cô Nguyệt Minh”.
Khâu Cửu Sư cau mày: “Cô Nguyệt Minh?”.
Nguyễn Tu Chân nói: “Ngay từ đầu ta đã không tin Cô Nguyệt Minh đến để giết huynh. Cô Nguyệt Minh là một người có nguyên tắc, chỉ giết những kẻ được treo giải thưởng, cho dù là Phụng công công cũng không thể sai sử được y, mà Tiết Đình Hao chính là một kẻ được treo thưởng. Nhưng lần này Cô Nguyệt Minh đến phương Nam, lại không phải để giết Tiết Đình Hao, mà là tìm hiểu chân tướng của huyết án tầm bảo đoàn năm xưa, hòng tìm ra bảo vật đang ở đâu”.
Khâu Cửu Sư chấn động thốt: “Nói như vậy lẽ nào truyền thuyết về Cổ thành là sự thật?”.
Nguyễn Tu Chân gật đầu: “Cổ thành là thật, bảo vật là thật, chỉ có như vậy mới hợp lý. Quý Nhiếp Đề tìm đủ mọi cách mà vẫn không thấy cái bóng của Tiết Đình Hao đâu, Phụng công công chỉ còn kỳ vọng vào Cô Nguyệt Minh mà thôi. Nếu Ngũ Độn Đạo là đại đạo chưa bao giờ thất thủ thì Cô Nguyệt Minh lại là một kẻ săn tiền thưởng thành công không tiền khoáng hậu, xưa nay chưa có người nào bị y truy bắt mà thoát được. Phụng công công xuất động đến Cô Nguyệt Minh, chứng tỏ lão đã quyết đoạt được bảo vật trong Cổ thành, đồng thời cũng chứng minh huyết án mười năm trước không liên quan gì tới lão”.
Khâu Cửu Sư trầm giọng: “Lẽ nào là do Tiền Thế Thần?”.
Nguyễn Tu Chân nói: “Khả năng này rất cao, theo ta đoán thì Cô Nguyệt Minh đích thực là danh bất hư truyền, y đã tìm thấy Tiết Đình Hao, làm rõ chuyện năm xưa thế nào, nên mới chỉ đầu mũi giáo về phía Tiền Thế Thần, còn Tiền Thế Thần thì không còn đường nào, đành liền một phen, liên kết với bọn ta tạo phản, bằng không thì chỉ còn một con đường chết”.
Rồi gã lại hân hoan nói: “Cuối cùng ta đã hiểu tại sao Cô Nguyệt Minh lại đột nhiên thay đổi lập trường về chuyện Ngũ Độn Đạo như vậy”.
Khâu Cửu Sư ngạc nhiên: “Huynh dựa vào điều gì mà lôi cả chuyện đó vào, ta không hiểu”.
Nguyễn Tu Chân nói: “Còn nhớ không? Nơi mà Ngũ Độn Đạo liên tiếp thắng bảy ván liền, vừa hay ở phía nam Động Đình, phía tây Tương Thủy, chính là ở gần Vân Mộng Trạch. Ngũ Độn Đạo đó khẳng định đã đến Vân Mộng Trạch”.
Khâu Cửu Sư nói: “Có lẽ chỉ là xảo hợp”.
Nguyễn Tu Chân lắc đầu: “Không có chuyện gì là xảo hợp cả. Địch nhân của bọn ta, chính là lệ quỷ oán linh đang tác quái trong Vân Mộng Trạch đã bảo vệ tòa Cổ thành thần bí mạt trắc trong Trạch kia cả ngàn năm nay. Vì vậy dù là Phụng công công quyền nghiêng thiên hạ, đến giờ này cũng không thể nào tìm thấy tòa Cổ thành đó. Còn tên Ngũ Độn Đạo ấy vì trốn tránh sự truy đuổi của bọn ta, tình cờ vào Vân Mộng Trạch, rồi có quan hệ với lệ quỷ trong đó, từ đó trở thành nhân vật quan trọng để tìm kiếm bảo vật trong Cổ thành, khiến Cô Nguyệt Minh thay đổi lập trường với hắn”.
Khâu Cửu Sư thở ra một hơi nói: “Huynh cứ như đang đuổi bóng bắt gió vậy, thật khiến người ta không thể nào tin được”.
Nguyễn Tu Chân nói: “Không phải là đuổi bóng bắt gió. Cô Nguyệt Minh không phải đã chỉ ra bọn ta không có lựa chọn gì hay sao, còn y thì có chắc? Tại sao y không thể lựa chọn? Bởi vì Ngũ Độn Đạo chính là nhân vật quan trọng để y tìm được bảo vật kia”.
Khâu Cửu Sư lại hỏi: “Nếu thảm án mười năm trước là do một tay Tiền Thế Thần gây ra, bảo vật có lẽ đã lọt vào tay họ Tiền, đúng không?”.
Nguyễn Tu Chân nói: “Theo lẽ thường thì là như vậy, nhưng đã liên quan đến lệ quỷ trong Cổ thành thì không thể dùng lý thường mà suy đoán được”.
Khâu Cửu Sư không biết nói gì.
Nguyễn Tu Chân lại nói tiếp: “Bọn ta không thể để mất đi phương hướng. Đây là một ván cờ, một ván cờ do lệ quỷ bên trong Cổ thành bày ra, mỗi người bên cạnh bọn ta đây đều đã hãm thân vào bàn cờ này, để cho thần linh ma quỷ trong Vân Mộng Trạch sắp xếp. Cô Nguyệt Minh đã được ta gợi ý, y lại hiểu rõ chuyện của Cổ thành nên so với bọn ta thì nắm được toàn cục hơn, những lời y nói đều là do cảm thán mà phát ra đó, Cô Nguyệt Minh không phải là kẻ thích nói lời thừa đâu”.
Khâu Cửu Sư cười khổ nói: “Giờ bọn ta phải làm sao?”.
Nguyễn Tu Chân cũng cười khổ: “Ta muốn cho huynh biết một tin không tốt lành đã, một canh giờ trước chỉ lệnh của long đầu đã đến tay ta. Người nói như chém đinh chặt sắt rằng trước khi bắt được Ngũ Độn Đạo, bọn ta tuyệt đối không được khinh cử vọng động”.
Khâu Cửu Sư chán nản không nói gì.
Nguyễn Tu Chân nói: “Giờ ta có thể khẳng định một cách tuyệt đối rằng Lang Canh chính là Ngũ Độn Đạo. Cô Nguyệt Minh là kẻ không có bằng hữu, tại sao y lại quen biết Lang Canh? Y chịu đi tìm Lang Canh, bởi vì Lang Canh là Ngũ Độn Đạo, hơn nữa lại có quan hệ rất vi diệu với bảo vật trong Cổ thành. Chuyện này vô cùng quan trọng, thậm chí còn liên quan cả tới sinh tử tồn vong của Đại Hà Minh bọn ta. Bọn ta phải tranh thủ thời gian, huynh ngồi lên ngôi bang chủ càng sớm, bọn ta sẽ càng có thêm vốn liếng để đấu với Phụng công công, chuyện này không thể chậm trễ được”.
Khâu Cửu Sư nói: “Huynh có chủ ý gì không?”.
Nguyễn Tu Chân nói: “Tình hình hiện nay của Tiền Thế Thần khiến y trở thành minh hữu có thể dựa vào của bọn ta, bởi vì y không có sự lựa chọn nào khác, không ai có sự lựa chọn nào khác cả, bọn ta phải biết cách mà lợi dụng y cho tốt”.
Khâu Cửu Sư gật đầu đồng ý.
Nguyễn Tu Chân nói: “Bát mỹ đồ của Ngũ Độn Đạo, hai ngày đã hoàn thành ba bức, chỉ còn lại năm bức. Theo ta thấy thì Ngũ Độn Đạo cũng đang chạy đua với thời gian, tuy rằng ta không thể nào hiểu nổi tại sao hắn làm vậy, nhưng ta biết cảm giác của mình không sai. Cửu Sư là người một lời hứa đáng giá ngàn vàng, đặc biệt đối phương lại là Bách Thuần, nên huynh càng không thể nuốt lời. Lúc nào Ngũ Độn Đạo hoàn thành Bát mỹ đồ, bọn ta sẽ động thủ bắt người lúc đó. Bọn ta tuyệt đối không thể đánh giá thấp khả năng đào tẩu của hắn, huống hồ hắn còn chuẩn bị đầy đủ nữa. Giờ bọn ta chỉ có năm mươi huynh đệ trong thành, quả thực là không đủ để phong tỏa toàn thành, Một khi để Ngũ Độn Đạo thoát khỏi Hồng Diệp Lâu thì sẽ rất khó bắt sống được hắn, vì vậy cần phải lợi dụng lực lượng của Tiền Thế Thần, như vậy mới đảm bảo vạn vô nhất thất”.
Khâu Cửu Sư nói: “Ta sẽ nói với Tiền Thế Thần về sự quan trọng của Ngũ Độn Đạo, không lo y không toàn lực phối hợp. Khi Ngũ Độn Đạo hoàn thành bức Mỹ nhân đồ thứ tám, bọn ta sẽ bố trí thiên la địa võng, để ta đích thân vào Hồng Diệp Lâu bắt người. Hà! Lệ quỷ oán linh bên trong Vân Mộng Trạch có thần thông quảng đại, pháp lực vô biên thế nào cũng không thể bảo vệ tên tiểu tử đó lần nữa”.
Nguyễn Tu Chân nói: “Bọn ta không những phải giám thị Ngũ Độn Đạo, mà còn cần đề phòng Cô Nguyệt Minh nhúng tay vào nữa, vì vậy chuyện này phải tiến hành trong bí mật, khi gặp đã thành cơm rồi thì Cô Nguyệt Minh có muốn cản cũng không được nữa”.
Khâu Cửu Sư đứng dậy nói: “Ta lập tức đi gặp Tiền Thế Thần”.
o0o
Ô Tử Hư bước vào sảnh đường của Vũ Trúc Các, trên chiếc bàn tròn giữa phòng đầy những bao lớn bao nhỏ còn chưa bóc ra, ngoài ra còn có một chiếc bàn dài, đặt đủ thứ công cụ, từ dao cắt, cối giã, lò than đến đá mài, biến căn đại sảnh này thành một công xưởng tạm thời.
Nhưng không thấy bóng người đâu cả.
Ô Tử Hư bước thẳng tới cạnh bàn, đang định xem xét thì