Cô Nguyệt Minh tung mình xuống ngựa, vỗ nhẹ vào Khôi Tiễn, ra hiệu cho nó đi đâu tùy ý, rồi sải chân bước tới, ngồi xuống cạnh Ô Tử Hư: “Ô huynh đúng là người đồng tâm chưa dứt, trong nhà có ghế không ngồi, lại ra ngoài cửa ngồi bệt dưới đất”.
Ô Tử Hư nhìn bóng Khôi Tiễn khuất dần trong tán cây, vui vẻ nói: “Thành tích của ta hôm nay rất tốt, một mạch hoàn thành hai bức Mỹ nhân đồ, đã cho người mang sang chỗ Chu lão bản rồi. Thì ra vẽ tranh lại có thể khiến người ta thỏa mãn như vậy, so với hoa ngôn xảo ngữ càng khiến các mỹ nhân nghiêng ngả hơn nhiều. Sớm biết vậy thì ta đã làm họa sư từ lâu rồi”.
Rồi hắn lại nói: “Gặp được Cô huynh thật tốt!”.
Cô Nguyệt Minh nói: “Ta gửi ngựa ở Hồng Diệp Lâu, buổi hoàng hôn cưỡi ra ngoài thành cho nó giãn gân giãn cốt, lúc về tiện thể qua thăm huynh một chút. Nói thực lòng, ta đã thấy qua họa tượng của Lang Canh vẽ, chỉ sợ y có quất ngựa cũng không theo kịp diệu bút của huynh, căn bản không thể so sánh. Lão ca huynh mới đúng là họa tiên đó”.
Ô Tử Hư thở dài: “Thực không dám giấu huynh, cả ta cũng không dám tin rằng mình có thể vẽ ra những bức tranh đẹp mê hồn tới vậy, mỗi lần ta cầm bút lên là tựa như Vân Mộng nữ thần nhập vào cơ thể ta vậy, họa ý như nước Hoàng Hà Trường Giang ầm ập đổ về. Giờ ta không có khẩn cầu gì cả, chỉ mong có thể giữ được trạng thái này đến khi rời khỏi Hồng Diệp Lâu thôi”.
Cô Nguyệt Minh ngây người: “Đúng là có chuyện này thật à?”.
Ô Tử Hư nói: “Đúng là như vậy. Nữ thần đặc biệt quan tâm tới ta, một mặt khiến ta làm đủ thứ chuyện ngu xuẩn, mặt khác lại làm ta uy phong bát diện. Cô huynh nói xem! Rốt cuộc là chuyện gì đây?”.
Cô Nguyệt Minh bình tĩnh nói: “Muốn biết là chuyện gì, cần phải xem Nữ thần có chịu nói cho huynh đáp án trong mộng hay không, phàm nhân bọn ta làm sao có thể suy đoán được chứ?”.
Ô Tử Hư vỗ tay nói: “Đúng! Cô huynh nói hay lắm!”.
Cô Nguyệt Minh nói: “Lần này ta quay lại gặp huynh, làm muốn cho huynh biết hai tin tức, một là tin tốt, hai là tin xấu, hy vọng Nữ thần vẫn có thể bảo hộ cho huynh.
Ô Tử Hư biến sắc thốt lên: “Đừng có mà dọa ta đấy!”.
Cô Nguyệt Minh ngạc nhiên nhìn hắn, chau mày nói: “Ngũ Độn Đạo danh chấn thiên hạ mà gan lại nhỏ như vậy sao, nói ra thật không có ai tin cả”.
Ô Tử Hư cười khổ: “Đừng kể xấu ta nữa! Nói tin tốt trước đi! Ta thật không nghĩ ra giờ này còn có tin tốt gì nữa, chứ tin xấu thì tùy tiện cũng nghĩ ra được một bồ rồi”.
Cô Nguyệt Minh ung dung nói: “Huynh đoán đúng rồi đó, tin tốt có cũng như không, là Bàn lão bản của huynh cố ý tiết lộ cho ta, để ta chuyển cáo với huynh. Chu Bàn Tử quả không hổ là lão giang hồ, giúp huynh mà không để lộ dấu vết gì, xong chuyện vẫn có thể đứng ngoài, không để mình cuốn vào vòng xoáy. Có điều đối với một người như y, đối với huynh như vậy đã là có tình có nghĩa lắm rồi”.
Ô Tử Hư càng nghe càng thấy hồ đồ, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao có cũng như không?”.
Cô Nguyệt Minh nói: “Chu Bàn Tử bảo với ta, mùng bảy tháng bảy sẽ cử hành lễ đại yến mười năm Hồng Diệp Lâu, Lạc Dương thành Bắc môn và Nam môn đều mở cả đêm để khách dự yến tự do ra vào, chỉ cần đưa thiếp mời ra, lính gác sẽ không ngăn trở hay lục soát, chuyện này đã được Tiền Thế Thần gật đầu đáp ứng. Huynh nói xem có phải là tin tốt hay không?”.
Ô Tử Hư cười khổ: “Hiểu rồi! Vấn đề là ta có thể cầm cự đến đêm đó không?”.
Cô Nguyệt Minh nói: “Nếu ta là Khâu Cửu Sư hoặc Nguyễn Tu Chân, nhất định sẽ hạ thủ bắt huynh đúng vào lúc bức Mỹ nhân đồ thứ tám hoàn thành, như vậy Hồng Diệp Lâu cũng không có gì để nói, tốt nhất là trên tay còn có một bức phi cáp truyền thư từ kinh thành gửi tới, vậy thì càng danh chính ngôn thuận hơn nữa”.
Ô Tử Hư nói: “Nếu chuyện đó xảy ra, Cô huynh có bạt kiếm giúp ta không?”.
Cô Nguyệt Minh thản nhiên nói: “Có tác dụng gì sao? Ta là một kẻ không thích chạy trốn, vì ta thích đối diện với tử vong, nếu như ở trong hoàn cảnh đặc biệt, chẳng hạn như ở cổng thành, ta có thể phát huy tác dụng lớn nhất, tử thủ thành môn đến khi huynh đi xa. Nhưng Hồng Diệp Lâu là nơi bốn phương tám hướng đều có đường vào, ta muốn giúp huynh cũng giúp không nổi”.
Ô Tử Hư cảm động nói: “Tại sao huynh đối với ta tốt như vậy?”.
Cô Nguyệt Minh trầm mặc giây lát, rồi nói: “Có lẽ tại vì tiền thế ta nợ huynh”.
Ô Tử Hư nói không nên lời.
Cô nguyệt Minh ngẩng đầu lên nhìn trời đêm, trầm giọng nói: “Nguyễn Tu Chân đích thực là người thông minh nhất mà ta từng gặp, còn thông minh hơn cả ta lẫn huynh nữa. Nếu y muốn đối phó huynh, chắc chắn đã tính đến cả ta rồi. Y có thể nhân lúc ta không ở gần đây mà phát động thế công như sét đánh không kịp bưng tai, khiến huynh không có cách nào chạy thoát, chỉ riêng một tên Khâu Cửu Sư đã đủ khó ứng phó lắm rồi”.
Ô Tử Hư lẩm bẩm nói: “Huynh là người ngoài nên tỉnh táo hơn, nhưng tại sao rõ ràng là ta đã rơi vào tuyệt cảnh, nhưng trong tâm vẫn cảm thấy tiền đồ tràn ngập sinh cơ và hy vọng nhỉ?”.
Cô Nguyệt Minh cười khổ: “Huynh muốn ta nói gì bây giờ? Lại là Vân Mộng nữ thần, đúng không? Nhưng trừ phi Nữ thần có thể biến huynh thành ba đầu sáu tay, sức mạnh vô biên, đao thương bất nhập, nhảy một cái đi xa mười trượng, bằng không thì lần này huynh khó mà thoát nổi. Huynh không thể vì có Vân Mộng nữ thần mà không đối mặt với hiện thực. Huống hồ huynh cũng không thể biết được Nữ thần đó đang giúp huynh hay là đang hại huynh phải không?”.
Ô Tử Hư cúi đầu ủ rũ nói: “Ta biết Cô huynh nói câu nào cũng là kim thạch lương ngôn, nhưng ta có thể làm gì bây giờ? Hà! Ta thật sự không muốn chết, huynh với ta đúng là trái ngược nhau, thứ ta sợ phải đối diện nhất chính là tử vong, lại càng không muốn chết kiểu bị Hoàng Phủ Thiên Hùng cắn từng miếng thịt xuống đâu!”.
Cô Nguyệt Minh không hiểu hỏi: “Có phải huynh bị quỷ ám thật không vậy, cách đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ ra, đào tẩu trước khi vẽ xong bức họa cuối cùng không được sao? Chỉ cần bọn ta có kế hoạch chu đáo, khẳng định vẫn có cơ hội thành công”.
Ô Tử Hư ngây người: “Bọn ta?”.
Cô Nguyệt Minh trầm giọng: “Ta cùng huynh đào tẩu, đi thẳng vào Vân Mộng Trạch, dựa vào trực giác của huynh mà tìm kiếm Cổ thành, lấy bảo vật mang về, hoàn thành nhiệm vụ của ta”.
Ô Tử Hư sợ hãi nói: “Cô huynh coi trọng ta quá rồi, chỉ sợ ta không có cách nào tìm được Cổ thành, khiến Cô huynh thất vọng thôi”.
Cô Nguyệt Minh nói: “Ô huynh lại coi thường bản thân mất rồi. Sự thực thì trong ván cờ này, Ô huynh là nhân vật quan trọng nhất, gần với Vân Mộng nữ thần nhất. Chính vì huynh, Hồng Diệp Lâu mới trở thành một địa điểm hạt tâm khác ngoài tòa Cổ thành bên trong Vân Mộng Trạch, khiến hắc bạch lưỡng đạo đều tập trung cả về đây. Vì vậy mới nói Nữ thần đối với huynh rất đặc biệt, người muốn huynh trở về Cổ thành, người đang triệu hồi huynh, huynh có hiểu không? Giờ đây huynh đã trở thành chiếc chìa khóa duy nhất để mở được cánh cửa đó. Ta dám chắc suy đoán này dù không đúng hoàn toàn thì cũng không đến nỗi sai quá nhiều đâu”.
Ô Tử Hư trầm ngâm: “Bức tranh cuối cùng chẳng phải là bức vẽ Bách Thuần đó sao? Ôi! Sao ta có thể làm nàng thất vọng được?” Đồng thời, trong lòng hắn cũng nhớ tới Diễm Nương và Thiền Dực, chỉ là không dám nói ra mà thôi.
Cô Nguyệt Minh bực bội nói: “Nhiều khi huynh trở nên thật ngu xuẩn, có phải huynh trốn ngay đâu mà sợ. Huynh có thể giả thần giả quỷ, ngấm ngầm hoàn thành, tốt nhất là vẽ Bách Thuần trong bức họa thứ bảy chứ không phải bức cuối cùng, chỉ cần huynh không giao ra thì vẫn có thể mãn thiên quá hải, sau khi xong chuyện thì lấy tên Ngũ Độn Đạo để lại lời nhắn, để Bách Thuần đi tầm bảo, vậy chăng phải là còn thể hiện được cả bản sắc đạo vương của lão ca huynh hay sao?”.
Hai mắt Ô Tử Hư sáng bừng lên, vỗ trán nói: “Cô huynh mắng hay lắm, cách đơn giản như vậy tại sao ta không nghĩ ra được nhỉ?”.
Rồi hắn lại nói: “Bọn ta đột vây rời thành thế nào đây?”.
Cô Nguyệt Minh tự tin mười phần nói: “Có thể tìm được Cổ thành hay không thì phải xem bọn ta có tận hết sở trường không đã. Có thể nói ta là người truy lùng tội phạm đệ nhất thiên hạ, còn huynh thì là tên đại đạo tinh thông thuật đào tẩu. Nếu ta là lưỡi mâu sắc nhọn, thì huynh chính là chiếc thuẫn cứng rắn. Vì vậy chỉ cần ta nói ra các phương pháp có thể bắt sống huynh, huynh sẽ có thể dựa vào đó mà nghĩ ra cách phá giải. Về mặt này đương nhiên ta không thể bì kịp với huynh, còn đại kế đào thoát của huynh thì khẳng định là kế hoạch tốt nhất rồi”.
Ô Tử Hư vỗ đùi nói: “Tuyệt lắm! Huynh sẽ đối phó ta thế nào?”.
Cô Nguyệt Minh nói: “Vừa rồi ta ra thành đi dạo vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này, thử đặt mình vào vị trí của Nguyen Tu Chân xem làm sao có thể mười phần chắc chín bắt sống được huynh. Đầu tiên, ta sẽ bố trí thiên la địa võng trong thành, mạng lưới này phải vừa đơn giản lại vừa hiệu quả, chủ yếu tập trong vào ba lớp phòng tuyến. Lớp ngoài cùng là bốn cửa thành và tường thành. Thành môn có khoái mã trọng binh, tường thành thì ở những nơi quan trọng đều có lầu canh, lợi dụng địa thế tuyệt đối không để huynh rời thành. Chẳng những vậy, ban đêm trên tường thành còn tăng thêm một lượng lớn đèn đuốc, khiến huynh không thể nào lợi dụng bóng đêm đào tẩu”.
Ô Tử Hư chau mày: “Hành động phong tỏa quy mô như vậy phải được Tiền Thế Thần gật đầu mới xong”.
Cô Nguyệt Minh nói: “Về mặt này thì huynh đừng ảo tưởng, chắc chắn Tiền Thế Thần sẽ xuất toàn lực phối hợp với Đại Hà Minh, hơn nữa còn toàn tâm toàn ý, tuyệt đối không có chuyện lá mặt lá trái đâu”.
Ô Tử Hư giật thót mình, vội vàng hỏi: “Tại sao lão Tiền lại nghe lời vậy chứ?”.
Cô Nguyệt Minh lắc đầu: “Chuyện này huynh không cần biết, chỉ biết tình hình sẽ như vậy là được”.
Ô Tử Hư thầm kêu khổ trong lòng, Tiền Thế Thần mà hợp tác chặt chẽ với Đại Hà Minh thì khả năng gã cự tuyệt giao dịch sẽ là rất lớn, có điều hắn cũng không dám nói ra vì biết Cô Nguyệt Minh sẽ cực lực phản đối, chỉ là không kiếm một khoản lớn thì Ô Tử Hư hắn cũng quyết chẳng cam tâm, nhất thời mâu thuẫn tới cực điểm.
Ô Tử Hư mình khổ mình biết, không thể nói ra, đành lảng sang chủ đề khác: “Phòng tuyến thứ hai thì thế nào?”.
Cô Nguyệt Minh nói: “Đây là phòng tuyến giám sát Hồng Diệp Lâu, bồ trí trạm canh ngầm bên ngoài quảng trường, chỉ cần trấn thủ ở mấy chỗ cao có tầm quan sát rộng, tăng cường thêm phong đăng chiếu sáng các khu nhà dân xung quanh, nếu huynh trèo tường trốn ra, khẳng định không thể nào thoát khỏi con mắt của bọn y. Phòng tuyến thứ nhất là bên trong Hồng Diệp Lâu, ta đến đây gặp huynh, hoặc giả huynh rời khỏi Phong Trúc Các, tất cả đều nằm trong sự giám sát của địch nhân. Huynh có thể đoán được mà, con người tâm tư cẩn mật như Nguyễn Tu Chân, sau khi y nắm rõ được địa thế của Hồng Diệp Lâu và Lạc Dương thành, toàn bộ mạng lưới giám sát sẽ hoàn mỹ thế nào? Thêm nữa còn có đội bắt trộm quý tinh bất quý đa do đích thân Khâu Cửu Sư xuất lãnh, khoái mã bôn hành, sẵn sàng đợi lệnh cả mười hai canh giờ, chỉ cần bọn chúng đuổi được huynh, chắc chắn là huynh sẽ lọt lưới, đã rõ chưa?”.
Ô Tử Hư trầm ngâm suy tư, hồi lâu sau mới nói: “Đáng lẽ ta đích thực là vô kế khả thi, đúng là lên trời không lối, xuống đất không đường. Có điều giờ có Cô huynh làm đồng đảng, lập tức thấy sinh cơ thoạt hiện rồi. Cửa ải khó đột phá nhất, chính là phòng tuyến bên ngoài, nếu cửa thành đóng chặt, trừ phi là Nữ thần có thể khiến ta mọc thêm đôi cánh thì may ra mới vượt qua được tường thành và hào nước bảo vệ, bằng không chắc chắn sẽ bị vây khốn trong này. Vì vậy đại kế đào tẩu của bọn ta cần phải tiến hành ở cửa thành trước tiên”.
Cô Nguyệt Minh hỏi: “Còn hai lớp phòng tuyến trong ngoài Hồng