Ô Tử Hư trở về Phong Trúc Các, cảm giác đầu óc tối tăm, tâm lực cạn kiệt, đáng thương cho hắn tối nay còn phải vẽ thêm ba bức tranh lớn, tính cả bức của Bách Thuần. Chuyện cần hoàn thành không chỉ có vậy, đêm nay là cơ hội cuối cùng để hắn tạo ra một lỗ hổng có thể chui lọt trên chấn song chặn cửa cống thông ra hà đạo bên ngoài.
Hắn cần phải phấn chấn tinh thần lên.
Vừa rồi đùa vui với hai mỹ nhân, hắn lại khôi phục bản sắc phong lưu lãng tử. Được hai nữ nhân hết ý phụng bồi, đầu óc hắn như mê đi không còn suy nghĩ được gì nữa, biết rõ là không thể uống say, nhưng vẫn uống thêm vài chén. Thêm nữa lại ăn no tức bụng, nên giờ điều mà hắn muốn làm nhất chính là nằm gục xuống mà ngủ bà nó một giấc thật say.
Nhưng đương nhiên là không thể dẫm vào vết xe đổ đêm qua. Đêm qua hắn vừa ngã mình xuống giường đã lập tức bất tỉnh nhân sự, đến tận trưa hôm sau mới tỉnh lại, tự dưng phí mất bao nhiêu thời gian.
Mơ mơ hồ hồ, hắn nhận ra mình đang đi vào nhà tắm phía sau, đang ngạc nhiên không hiểu mình tới đây làm gì, rồi sau đó mới tỉnh táo lại phần nào, thấy giữa phòng có một bồn tắm lớn cao ngang lưng, thầm reo lên một tiếng, chỉ có tắm nước lạnh mới giải được rượu, trở lại trạng thái tỉnh táo để làm việc.
Nghĩ tới đây, Ô Tử Hư nào còn do dự, lập tức đổ nước cởi áo, ngâm mình trong làn nước lạnh buốt, đầu óc quả nhiên trở nên thư thái.
Đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó rất lạ, nhất thời lại chưa nghĩ ra là chuyện gì, đang suy nghĩ thì một giọng nữ hét lên: “Ở lại trong thùng, không được cử động”.
Ô Tử Hư ngạc nhiên nhìn qua, thấy Vô Song Nữ xông vào, lao thẳng tới cạnh bồn nước, nhìn hắn chằm chằm rồi gắt gỏng quát: “Nói tiếp đi!”.
Ô Tử Hư chợt có một cảm giác cực kỳ cổ quái, hệt như giờ này tối qua lúc đang tiếp xúc với nàng vậy, thời gian phân cách cơ hồ như không tồn tại: “Đợi ta đứng dậy mặc y phục vào đã được không?”.
Vô Song Nữ lạnh lùng: “Ta không có thời gian, ngươi còn muốn có thêm bảy trái hắc yên đạn không?”.
Ô Tử Hư lập tức khuất phục, tập trung tinh thần nghĩ ngợi giây lát rồi nói: “Cô nương biết những gì về Cổ thành rồi?”.
Vô Song Nữ hít vào một hơi thật sâu, hỏi ngược lại: “Còn ngươi thì biết gì về Cổ thành, nói ra thử xem nào”.
Ô Tử Hư đã quen với tác phong ngang ngạnh chỉ hỏi chứ không đáp của nàng, cũng biết nàng có bí mật không thể nói cho người khác, còn Cô Nguyệt Minh thì khẳng định biết rõ bí mật này, chỉ là y không chịu nói ra mà thôi, nghĩ đoạn hắn bèn càu nhàu đáp: “Ta chỉ biết tòa thành này được xây từ thời Chiến Quốc, trong thành có dị bảo, từ ngàn năm nay, Nữ thần chúa tể vùng Vân Mộng Trạch luôn bảo vệ nó, còn giờ đây Nữ thần lại theo ta tới Lạc Dương, còn đặt ta vào tuyệt địa này nữa. Những chuyện khác, nhất loạt ta đều không biết”.
Vô Song Nữ lộ ra thần sắc thương cảm, nói: “Ngươi biết còn nhiều hơn ta. Mười trái hắc yên đạn đã đặt sẵn trên bàn, chúc ngươi may mắn”.
Ô Tử Hư thấy nàng quay người định đi, vội nói: “Đừng đi vội! Coi như ta cầu xin, được không?”.
Vô Song Nữ dừng bước, khôi phục lại vẻ lãnh đạm mọi khi, điềm đạm hỏi: “Ngươi chỉ biết có thế, ta lại không muốn nhìn bộ dạng lõa lồ của ngươi, ở lại còn ý nghĩa gì nữa?”.
Ô Tử Hư nói: “Bọn ta đang tiến hành giao dịch, một mua một bán, người bán đương nhiên hy vọng người mua hài lòng với thứ mình mua. Nhưng cô nương lại có vẻ như không để tâm đến những gì ta nói vậy, ta còn rất nhiều điều muốn thổ lộ nữa mà”.
Vô Song Nữ bình tĩnh nói: “Không phải ta không để tâm đến những gì ngươi nói, nếu là như vậy ta căn bản không cần đến đây tìm ngươi. Bất luận đối với Ngũ Độn Đạo hay bản thân ngươi, ta cũng hoàn toàn chẳng có hứng thú, chỉ có chuyện về Cổ thành là hấp dẫn ta mà thôi. Giờ ta đã biết những điều ta muốn biết. Hiểu chưa? Ngươi là ngươi, ta là ta, chuyện của ta, ta sẽ tìm cách ứng phó, là thành là bại đều là chuyện của ta”.
Nói xong liền đi luôn.
o0o
Canh một.
Cô Nguyệt Minh đi vào Hồng Diệp Lâu thì bị Chu Bàn Tử chặn lại, mời vào phòng quý khách.
Hai bên ngồi xuống xong xuôi, Chu Bàn Tử lên tiếng trước: “Bách Thuần có việc gấp muốn gặp Cô đại nhân”.
Cô Nguyệt Minh gật đầu: “Ta lập tức đi gặp cô nương ấy”.
Chu Bàn Tử nói: “Đều là người nhà cả, ta cũng không khách khí nữa, lão Tiền ngầm thông báo với ta, Khâu Cửu Sư đã nhận định Lang Canh là Ngũ Độn Đạo rồi. Bọn họ dựa vào cái gì để khẳng định như vậy chứ?”.
Cô Nguyệt Minh điềm đạm đáp: “Chu lão bản tin ta hay tin bọn họ?”.
Chu Bàn Tử cười khổ: “Nguyệt Minh giận rồi à. Ta không hề có ác ý gì cả. Ta rất thích gã Lang Canh đó, rất hân thưởng y, lại càng cảm kích y. Hy vọng Nguyệt Minh và Lang tiên sinh đều hiểu rõ, ta luôn đứng về phía hai người mà”.
Cô Nguyệt Minh đứng dậy: “Chu lão bản tuyệt đối không nên đứng về bất cứ bên nào, thông minh nhất là giữ lập trường trung lập, bằng không nhất định sẽ rước họa vào thân. Cáo từ!”.
o0o
Vô Song Nữ chợt có cảm giác muốn khóc.
Từ sau đêm đó, nàng chưa khóc lần nào. Cả khi mẫu thân qua đời, nàng cũng không khóc.
Nàng biết trong Vân Mộng Trạch có một tòa cổ thành chỉ có thể đi vào trong ngày mười bốn tháng bảy, nhưng lại không hiểu lai lịch của nó, cho đến khi Ô Tử Hư nói ra, nàng mới biết Cổ thành đã có lịch sử từ ngàn năm trước rồi.
Rốt cuộc là giờ đang ở vị trí nào?
Nàng không hoài nghi những gì Ô Tử Hư nói. Vân Mộng nữ thần chẳng những tồn tại, hơn nữa còn theo Ô Tử Hư tới Lạc Dương. Bởi vì nàng đã gặp nữ thần, hoặc phải nói là Vân Mộng nữ thần để nàng nhìn thấy người, chuyện này xảy ra chính vào lúc nàng xem tranh bị hôn mê.
Đây có phải là vận mệnh?
Từ khi đến thế gian này, vận mệnh của nàng đã định sẵn là phải đi về hướng này, cha thì không biết tông tích, mẹ thì u uất mà chết, cữu cữu thì bị ép phải uống độc dược tự vẫn, tất cả đều là một phần của vận mệnh. Nhưng nàng biết mình và Ô Tử Hư có một điểm bất đồng. Đó là Ô Tử Hư không có lựa chọn nào khác, còn nàng thì có thể lựa chọn, nhưng lại không muốn thay đổi quyết định đã lựa chọn, bởi giờ nàng đã chẳng còn gì, mất đi cả lý do để sống tiếp. Sau khi giết chết Cô Nguyệt Minh, nàng sẽ đi tìm Cổ thành, dùng độc hoàn mang theo bên mình kết thúc sinh mạng bản thân.
Đây có phải là lời nguyền Vân Mộng nữ thần giáng lên cuộc đời nàng?
Nàng cũng không buồn để ý nữa.
o0o
Cô Nguyệt Minh ngồi trong sảnh đường Tình Trúc Các, đối diện với bức họa Vân Mộng nữ thần, đón lấy bức thư thứ hai Hoa Mộng phu nhân gửi cho y.
Bách Thuần ngồi bên cạnh, nhìn y bóc thư đọc cẩn thận, gương mặt xinh đẹp dụng thần quan sát động tĩnh trên gương mặt đối phương.
Cô Nguyệt Minh thần sắc lạnh lùng, cơ hồ như nội dung mật hàm trên tay hoàn toàn chẳng liên quan gì đến y, xem xong y lấy đá lửa ra, đốt cháy lá thư, đợi đến khi nó cháy thành than, nét mặt như chẳng hề có ý định tiết lộ việc gì với Bách Thuần.
Bách Thuần không nhịn được hỏi: “Sư tỷ không sao chứ?”.
Cô Nguyệt Minh đưa mắt nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Đã quên những gì ta dặn rồi sao?”.
Bách Thuần kháng nghị: “Cô đại ca...”.
Cô Nguyệt Minh ngắt lời: “Chuyện này Bách Thuần tuyệt đối không nên lo đến, không được nhúng tay vào”.
Bách Thuần thấy y như muốn lập tức rời khỏi, vội nói: “Bách Thuần có thể hỏi Cô đại ca một số câu hỏi khác được không?”.
Cô Nguyệt Minh điềm đạm hỏi: “Muội muốn hỏi gì?”.
Bách Thuần nhẹ giọng hỏi; “Cô đại ca có phải đã biết Song Song cô nương từ trước rồi không?”.
Cô Nguyệt Minh thầm thở dài một tiếng, biết nàng đã nhìn ra được mối quan hệ vi diệu giữa mình và Song Song, nhưng vẻ ngoài vẫn không hề thay đổi, trầm giọng nói: “Những chuyện này tốt nhất Bách Thuần không nên biết thì hơn, cũng tuyệt đối đừng hỏi Song Song cô nương, rồi sẽ có một ngày muội hiểu được những gì ta nói bây giờ”.
Bách Thuần vẫn không chịu thôi: “Cô đại ca à! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, Bách Thuần thật không hiểu nổi. Thái độ của Cô đại ca với Song Song rất dị thường, lại biết rõ gã Lang Canh đó là Ngũ Độn Đạo mạo danh, lại không chịu vạch trần hắn, còn không ngừng đến gặp hắn giống như là hảo bằng hữu nữa”.
Cô Nguyệt Minh trầm giọng: “Vẫn là một câu nói đó, tốt nhất Bách Thuần không nên biết thì hơn”.
Bách Thuần lại hỏi: “Vậy huynh cho Bách Thuần biết, Lang tiên sinh có bao nhiêu cơ hội đào thoát được đi?”.
Ánh mắt Cô Nguyệt Minh hướng về phía Vân Mộng nữ thần, ngưng thần quan sát, hồi lâu sau, y mới chầm chậm cất tiếng: “Ta có thể cho Bách Thuần một đáp án khẳng định, bất luận Lang Canh là họa tiên hay là Ngũ Độn Đạo cuối cùng hắn cũng bình yên rời khỏi Lạc Dương thành, bởi vì mạng của hắn vẫn chưa tuyệt, bằng không thì quả thật không có đạo lý”.
Nói xong liền lập tức rời khỏi.
o0o
Cô Nguyệt Minh đi vào Phong Trúc Các, thấy Ô Tử Hư đang ôm đầu ngồi một góc, dưới đất đầy những giấy bỏ đi vo viên thành đống, ngược lại với cảnh đó là hai bức họa mỹ nhân treo trên tường, mỗi người một vẻ một tư thái, thể hiện được khoảnh khắc đẹp nhất, mỹ lệ nhất của người trong tranh, thần sắc hình dáng đều hết sức tuyệt diệu, xứng đáng là cực phẩm trong họa giới.
Trên bàn tròn đặt đầy bút lông, nghiên mực, bảng màu và các thứ khác để vẽ tranh.
Cô Nguyệt Minh không hề ngạc nhiên, chậm rãi bước tới “bàn vẽ”, kéo ghế ngồi xuống.
Ô Tử Hư nghẹn ngào nói như muốn khóc òa lên: “Ta mất đi năng lực họa tiên rồi”.
Cô Nguyệt Minh vẫn đang thưởng thức hai bức Mỹ nhân đồ, gật đầu nói: “Hai bức này khẳng định là do họa tiên vẽ, vấn đề của huynh có phải ở bức vẽ Bách Thuần không?”.
Ô Tử Hư đau khổ nói: “Ta vẽ hai bức này cứ như thần trợ vậy, không phí chút sức lực nào. Nhưng vừa cất bút lên vẽ Bách Thuần thì đầu óc liền trống rỗng, hạ xuống thì tệ không thể tả. Mẹ ơi là mẹ! Đúng là mắc bệnh rồi!”.
Cô Nguyệt Minh hờ hững như không nói: “Nữ thần không muốn huynh đi!”.
Ô Tử Hư ngẩng vụt đầu lên, thất thanh thốt: “Không muốn ta đi, chẳng phải rõ ràng là muốn hại ta sao? Không phải huynh đã nói Nữ thần đang gọi ta tới, triệu ta về Cổ thành sao? Giờ ta nghe lời như vậy, tại sao người còn làm khó? Thiếu một bức tranh, lão tử cũng vẫn trốn đi được, có chuyện gì quan trọng hơn là giữ cái mạng nhỏ này đâu cơ chứ?”.
Cô Nguyệt Minh nói: “Huynh có đi không?”.
Ô Tử Hư thoáng ngạc nhiên, rồi từ từ bình tĩnh trở lại, cũng không nói gì nữa, hồi lâu sau, mới úp mặt vào hai lòng bàn tay, mếu máo nói: “Cô huynh đúng là tri kỷ của ta, thực sự rất hiểu ta”.
Cô Nguyệt Minh ung dung nói: “Ô huynh đã bị Nguyễn Tu Chân giở trò rồi”.
Ô Tử Hư giật thót mình ngẩng đầu lên, hai mắt lộ rõ vẻ kinh hãi: “Y giở trò gì?”.
Cô Nguyệt Minh dịch chuyển ánh mắt khỏi hai bức họa, quay sang nhìn hắn, chậm rãi nói: “Trên người Ô huynh có thêm chút mùi lạ, như có mà như không, mùi này toát ra từ trong da, rất lâu mà không tan đi, chỉ cần là nơi huynh đã ngồi, mùi vị đó sẽ lưu lại. Chỉ cần có chó săn được huấn luyện, thì dù Ô huynh đến chân trời góc biển, Nguyễn Tu Chân cũng vẫn tìm được”.
Ô Tử Hư nói: “Không có khả năng đó, nếu hắn giở trò trên người ta, sao ta lại không biết? Có lẽ là mùi của các mỹ nhân thôi!”.
Cô Nguyệt Minh lắc đầu: “Huynh quên ta là ai rồi, chút thủ đoạn này làm sao qua mắt được ta. Huynh thử nghĩ lại xem, có lúc nào ra khỏi lầu không?”.
Ô Tử Hư giật mình: “Nhất định là đã có người giở trò trong bồn tắm, lúc đó ta đã thấy không ổn rồi. Hà! Cũng may là có Cô huynh phát giác nên vẫn còn có cách”.
Cô Nguyệt Minh thở dài: “Bị giờ trò thì vẫn là bị giở trò, mùi vị này đã kết hợp với huynh, biến thành mùi cơ thể, nói cho ta biết, huynh có cách gì để xử lý mùi vị của chính bản thân mình không? Mùi vị này sẽ theo huynh một khoảng thời gian, không có cách gì để trừ đi cả”.
Ô Tử Hư ướt đẫm mồ hôi, kinh hãi nói: “Vậy phải làm sao?”.
Cô Nguyệt Minh nói: “Muốn dựa vào mùi vị để truy tung huynh, trừ ta ra thì chỉ có chó săn mới làm được, chỉ cần chạy vào Vân Mộng Trạch, đó là nơi chó săn không thể vào, huynh sẽ an toàn”.
Ô Tử Hư hoài nghi nói: “Tại sao chó săn không dám vào Vân Mộng Trạch?”.
Cô Nguyệt Minh thản nhiên đáp: “Bởi vì đó là địa bàn của Vân Mộng nữ thần, có ác lang tuần du, có thể khiến huynh đi ngang đi dọc cũng không gặp nửa con nào, nhưng cũng có thể khiến huynh trốn tránh thế nào cũng không được. Hiểu không? Trong thiên hạ này, chỉ có người mới đủ khả năng bảo vệ huynh, ta chỉ là người được hưởng chút phúc khí của huynh đó thôi”.
Ô Tử Hư kinh hãi kêu lên: “Phúc khí như vậy đừng có thì hơn. Vậy thì phải đa tạ Nữ thần rồi!”.
Dứt lời hắn lại trầm ngâm: “Nữ thần muốn gì ở ta chứ?”.
Cô Nguyệt Minh nói: “Đây chính là vấn đề khiến Nguyễn Tu Chân đau đầu, cũng là vấn đề làm bọn ta nhức óc, nhưng tình hình bọn ta còn đỡ hơn Nguyễn Tu Chân một chút,