- Xin nương nương tùy tiện – Tử Lan ko mặn ko nhạt đáp.
- Vậy được, Hạ tiểu thư, ko biết tiểu thư đã có ý trung nhân chưa? – Hoàng hậu hỏi
Tử Lan hơi nhướn mày, quả thật là như nàng đoán à?
- Xin hỏi, nương nương có ý gì? – Tử Lan ko trả lời mà đáp lại Hoàng hậu bằng một câu hỏi.
Tuy nhiên có vẻ Hoàng hậu lại hiểu lầm ý của Tử Lan.
- Nếu Hạ tiểu thư chưa có ý trung nhân, ko biết Hạ tiểu thư nghĩ gì về Thái tử? – Hoàng hậu lại hỏi.
Nếu thấy Hoàng hậu quá dè chừng Tử Lan thì chuyện này lại ko lạ, bây giờ Tử Lan là hồng nhân trước mặt Hoàng thượng, hầu như cách ngày đều vào cung trò chuyện, tán gẫu cùng Hoàng thượng, thân hơn cả con gái ruột thịt. Cho nên trước mặt nàng ko thể tỏ ra quá cao ngạo được. Tử Lan tựa tiếu phi tiếu nhìn Thái tử phi. Thái tử phi bị nàng nhìn thì cảm thấy hơi có chút ngồi ko yên. Bảo nàng đi hỏi vợ bé cho trượng phu của mình, cũng nhọc nàng chịu đựng được, Tử Lan nghĩ thế. Tuy nhiên nàng muốn Hoàng hậu nói ra ý định của mình.
- Thái tử rất tốt – Tử Lan đáp.
- Nếu vậy, nếu ta nói để ta xin hoàng thượng chỉ hôn cho Hạ tiểu thư thành trắc phi của Thái tử thì thế nào? – Hoàng hậu lại hỏi.
Tử Lan nghe vậy thì bày ra vẻ mặt hoa dung thất sắc, vội vàng đứng dậy cúi người nói :
- Tử Lan tài sơ học thiển, thiết nghĩ ko thể vào được mắt xanh của Thái tử, xin nương nương đừng đùa với tiểu nữ nữa.
- Ta cũng ko đùa – Hoàng hậu hơi nhăn đôi mày đẹp nói.
- Xin nương nương trị tội thần nữ - Tử Lan quỳ xuống nói.
- Hạ tiểu thư mau đứng lên – Hoàng hậu cười nói – Ta cũng chỉ gợi ý một chút thôi, nếu tiểu thư đã ko muốn vậy thôi đi.
- Tạ Hoàng hậu nương nương – Tử Lan cúi 1 cái thật sâu rồi đáp.
Sau đó nàng còn nán lại nói vài ba câu lông gà vỏ tỏi rồi xuất cung. Ngồi trên xe ngựa, nàng có thể nhớ lại hành động của Hoàng hậu, quả ko hổ danh Hoàng hậu, công phu sắc mặt thật ko thể xem thường, mặc dù bàn tay bà bên dưới tay áo nắm chặt gần như bật máu nhưng mặt lại mỉm cười vô cùng hòa ái. Xem ra Thái tử phi còn phải học tập bà ta nhiều nếu ko muốn sau này mất xác trong hậu cung ăn thịt người của Thái tử. Nàng cười nhẹ, hôm nay chạm phải đuôi hổ, thôi thì chuyện gì đến cứ đến.
***
Bên trong Phượng Tê cung, 1 tách trà sứ vỡ tan dưới sàn, Hoàng hậu vẻ mặt lạnh băng
- Khá khen cho một cái Ngự Y, thế mà dám từ chối ta như vậy, nàng nghĩ có bệ hạ chống lưng thì ta sẽ ko thể làm gì nàng hay sao – Hoàng hậu liếc nhìn Thái tử phi – Ngươi thật không có tiền đồ, Thái tử đã nói là muốn nàng, hơn nữa nếu có nàng hậu thuẫn, ngôi vị kia của hắn càng đảm bảo hơn, đáng lẽ lúc nãy ngươi phải thuyết phục nàng chứ.
- Con dâu biết tội – Thái tử phi cúi mặt nhận tội, hàn quang dấu trong đáy mắt.
- Thôi, cũng ko trách ngươi – Hoàng hậu xua tay nói – Nhưng mà tới đên giao thừa khi nàng ta vào cung dự tiệc thì chuẩn bị thứ kia cho nàng ta dùng – Hoàng hậu lạnh lùng nói.
- Con dâu đã biết – Thái tử phi đáp, sau đó lấy cớ trong phủ còn nhiều việc, cần xuất cung để cáo từ.
***
Đêm giao thừa, Tử Lan theo chân Tử Hàn bước vài điện Trường Nhạc, hôm nay nàng ko phải là người nổi bật nhất, Tử Lan nhận ra cô tiểu thư đang đứng giữa đám phu nhân mệnh phụ kia. Tiền Lệ Thu khoác lên mình bộ váy tơ lụa mỏng như cánh ve, tôn lên nét dịu dàng, hiền thục của nữ tử. Hôm nay Tử Lan ăn mặc rất khiêm tốn, một thân áo màu nguyệt nha cùng với những đường thêu chìm hoa ngọc lan ở chân váy và tay áo. Mái tóc chỉ điểm xuyết bởi một cây trâm bằng bạch ngọc đơn giản. Khuôn mặt lãnh ngạo, nốt chu sa đỏ thẫm ở mi tâm và màu son đỏ làm tôn lên nét mị hoặc. Nàng lặng im ngồi xuống sau lưng đại ca, chậm rãi thưởng trà đợi Hoàng thượng tới. Ngày cuối năm, thông thường là lúc Hoàng thượng ban thưởng, hoặc ban hôn, sau ngày hôm nay Hoàng thượng