- Nếu vậy, ở đây hôm nay, bản vương lập quân lệnh trạng với Hoàng thượng, nếu cuộc đời này ta phụ Tử Lan, sẽ bị lăng trì xử tử. – Thừa Mạc nhẹ nhàng mà kiên định nói, ánh mắt hắn không dừng ở Tử Lan, mà nhìn thẳng Hoàng thượng nói, thể hiện rõ quyết tâm của hắn.
Tử Lan mỉm cười ngọt ngào, tâm nàng cũng ngọt ngào không kém. Tử Lan nhẹ bước đến bên cạnh hắn :
- Ko cần quân lệnh trạng, ta tin chàng.
Chỉ 1 câu « ta tin chàng » hàm ý biết bao nhiêu tình cảm sâu đậm. Thừa Mạc nhẹ nhàng cười, nắm tay nàng hướng về phía Hoàng thượng nói:
- Mong phụ hoàng thành toàn.
- Tốt tốt tốt – Hoàng thượng long nhan đại hỉ, nói liền ba chữ tốt – Hôm nay, ta chính thức ban hôn cho Tuân Úc Vương gia và Lan Ngự Y Hạ Tử Lan, mong rằng hai ngươi có thể trăm năm hòa hợp.
- Tạ Hoàng thượng thành toàn – Tử Lan và Thừa Mạc đồng thanh nói.
Sự việc đó chỉ là 1 nốt nhạc đệm nho nhỏ trong bữa tiệc. Sau đó ai lại lo việc người nấy. Tử Lan ngồi uống rượu, có lẽ uống hơi nhiều nên cảm thấy có chút nóng nực, nàng nói nhỏ với đại ca rồi đi ra ngoài hít thở. Thừa Mạc lại đang bị người khác quấn lấy nên ko để ý thấy nàng ra ngoài.
Bên ngoài gió mát mẻ khiến cho nàng thoải mái hơn hẳn. Tuy nhiên cảm giác nóng bức trong người vẫn ko giảm. Nàng bắt đầu cảm thấy kì lạ, nàng liền tự bắt mạch cho mình, là Xuân dược. Ánh mắt âm hàn của nàng lóe lên tia ác độc. Xuân dược ko phải là độc dược, tuyết liên ko có tác dụng trong lúc này. Tệ hơn nữa là nàng bắt đầu cảm thấy tứ chi vô lực, buộc nàng phải ghé vào 1 thân cây gần đó để đứng. Vừa lúc này, có 2 cung nữ “vô tình” đi ngang qua, hai người liền lên tiếng rồi tự ý đỡ Tử Lan về 1 căn phòng gần đó. Tử Lan có ý muốn ko đi nhưng 2 người kia nửa ép buộc nữa dìu đã thành công lôi kéo nàng đi. Khi bước vào phòng, nàng gầm nhẹ với họ:
- Các ngươi cút cho ta.
Hai cung nữ hoảng sợ nên đi ra trước, một mình Tử Lan trong căn phòng, nàng biết Lê Hi đang ở chung quanh đây, còn có ám vệ của Thừa Mạc đặt bên cạnh nàng. Tử Lan thử vận nội công ép bớt dược tính, sau đó tung 1 chưởng phong về phía góc phòng bên trên xà nhà, nàng gằn từng chữ:
- Các ngươi mau lăn ra đây cho ta.
Ba ám vệ trong bóng tối sau khi chật vật thoát khỏi chưởng phong của Tử Lan thì ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, ko biết có nên bước ra hay ko. Sau đó 1 trong 3 người quyết định đi ra, Tử Lan nhìn thấy ám vệ trước mắt, cố gắng giữ tỉnh táo nói :
- Gọi chủ tử của các ngươi đến đây nhanh.
Ám vệ nhìn thấy nàng đang cực lực nhẫn nhịn, hai má lại đỏ hồng khác thường thì vội vàng chạy đi. Tình hình này, có vẻ là trúng Xuân dược, phải báo chủ tử ngay thôi. Còn lại Tử Lan, nàng cố bảo trì tỉnh táo, hai tay nắm chặt nói nhỏ, lời nói ra chỉ hơn tiếng thều thào một chút :
- Lê Hi, lát nữa ngoài Thừa Mạc ra, bất cứ người nào khác bước vào phòng này, cho dù là Hoàng thượng, trước đánh bất tỉnh, ngươi không làm được thì lấy đầu ra thế đi.
Lê Hi trong bóng tối thầm cảm thấy bi ai cho người hạ dược chủ nhân. Nếu là độc thì chủ nhân cũng không đến mức như thế này, lại là xuân dược, hắn cũng không giúp gì được, không hoan ái cùng nam nhân thì không giải được. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, hẳn là người luyện võ, theo sau đó là tiếng bước chân nặng hơn. Tiếng nói chuyện bên ngoài vang lên :
- Ngươi có chắc chắn Hạ tiểu thư ở đây không?
- Tiểu nhân xin lấy đầu đảm bảo, là Hạ tiểu thư nhờ tiểu nhân gọi Thái tử gia đến đây – giọng nữ nhỏ nhẹ mang chút sợ sệt vang lên.
Lúc này Tử Lan không còn nghe được gì nữa, tay nàng không ngừng kéo áo, muốn cho cơ thể thoải mái đôi chút. Lê Hi nghe người đến là Thái tử gia thì đề cao cảnh giác, người này rõ ràng võ công cũng không thấp. Khi Thái tử vừa đẩy cửa vào, Lê Hi trong bóng tối nhanh tay gõ một chưởng vào gáy hắn. Thái tử vì bị đánh bất ngờ không kịp phản kháng nên ngất đi.
Thừa Mạc dùng tốc độ nhanh nhất đi đến căn phòng kia, khi cửa phòng đóng lại, hắn ko thể chờ mà đứng lên đến gần giường. Tử Lan lúc này ánh