Buổi dự tiệc hôm ấy là một ngày trời đầy mây, ta nhấc một góc màn xe lên cẩn thận nhìn sắc trời, chỉ sợ lát nữa trời mưa thì bọt nước bắn lên lúc đi trên gạch sẽ làm dơ quần áo.
Lương Cát ngồi bên cạnh ta, hắn nhìn chằm chằm vào bộ quần áo ta đang mặc, "Xuân thiếu gia, quần áo người diện thật là đẹp mắt."
Ta gật gật đầu tỏ vẻ tán thành, quả thật nó rất đẹp, lúc lão bản ở chế y phường đưa đồ tới đã làm ta rất sửng sốt, ta vốn không nghĩ tay nghề đối phương có thể cao siêu như thế.
Vạt áo của bộ xiêm y này sẽ ở trong bóng đêm ẩn hiện có ánh sáng vàng kim lấp lánh, như thể đang có hàng trăm những chú đom đóm vây quanh người vậy.
Hôm nay Lâm Trọng Đàn không có ở Thái Học, ta và hắn vì thế cũng không cùng nhau đi dự hội mà tự ta ngồi xe ngựa đến Vinh phủ.
Bởi vì là lần đầu tiên tham gia tư yến của Thái Tử, tim ta không tránh khỏi đập rất nhanh, ta luôn có chút lo lắng mình sẽ làm ra chuyện gì mất mặt trong yến hội.
Khi tới trước cửa Vinh Phủ, ta phát hiện khách khứa dự tiệc đều không mang thư đồng theo mà là một mình đi vào, ta chỉ đành đưa cho Lương Cát một thỏi bạc, bảo hắn tìm một chỗ đi ăn cơm rồi chờ yến hội tan lại qua đây.
Vinh phủ nhà cao cửa rộng lại hiển hách, phủ đệ so với nhà Tam thúc tất nhiên lớn hơn rất nhiều, vừa vào cửa đã là một dãy ảnh bích* cao chừng hai người chồng lên nhau.
Ta cầm theo lễ vật đi theo hạ nhân Vinh phủ dẫn đường, một đường hành lang ta đi đều treo đèn lồng rực rỡ, xa xa nhìn lại như những dải tay áo lụa sặc sỡ của tiên tử.
* Ảnh bích: Bức tường có đắp thành hình ảnh phong cảnh đẹp mắt, coi như một lối trang trí.
"Công tử, để ý dưới chân." hạ nhân Vinh phủ nhắc nhở nói.
Ta vượt qua ngạch cửa, rốt cuộc cũng tới được địa điểm mở tiệc hôm nay, đây là một biệt viện trong sân Vinh phủ, khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, đối lập với sắc trời tối tăm càng thêm xa hoa lộng lẫy.
Tối nay người dự tiệc xem chừng không ít, bàn tiệc xếp dài ra đến tận gần cửa.
Ta vốn tưởng rằng ta hẳn là ngồi sát cửa đi, nào biết hạ nhân kia lại một đường dẫn ta đến thính đường phía trước.
Ta đếm một chút, vị trí này của ta cách chỗ ngồi của chủ vị chỉ có bốn ghế.
"Hay là có nhầm gì không? Ta giống như không phải ngồi ở đây." Ta gọi lại người hạ nhân đang chuẩn bị rời đi kia.
Người đó hỏi ta: "Các hạ là Lâm Xuân Địch Lâm công tử sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy tiểu nhân không nhầm rồi, vị trí của Lâm công tử đúng là ở chỗ này."
Sau khi tên kia rời đi, ta vẫn có chút không dám tin chính mình có thể ngồi ở đó.
Ta nhìn quanh trái phải, nhân lúc canh giờ còn sớm và chưa có nhiều người tới, ta nghĩ một lát liền trước ngồi xuống đã.
Ngồi không bao lâu thì có hai ba khách nhân của yến hội lần lượt tới, chỉ chốc lát, Vinh phủ đại thiếu gia, cũng chính là Vinh Sâm – biểu ca của Thái Tử cũng tới rồi.
Hắn tiến vào tiếp đón khách khứa mới đến, khi nhìn đến ta thì bước chân khựng lại, phảng phất như đang suy nghĩ xem ta là ai.
Ta vội vàng đứng lên chắp tay hành lễ, "Thảo dân Lâm Xuân Địch bái kiến Thái Thường Tự Thiếu Khanh đại nhân."
Đầu xuân năm trước, Vinh sâm đã thụ phong chức danh Thái Thường Tự Thiếu Khanh, chấp chưởng lễ nhạc.
Vinh sâm nhìn ta cười cười, "Thì ra là ngươi, đã hơn một năm không gặp rồi, ngươi thay đổi không ít đó."
Bên cạnh không có Lương Cát, cũng không có Lâm Trọng Đàn, ta có chút không biết đối đáp làm sao, chỉ có thể nhấp môi nhìn hắn cười một cái.
Ánh mắt Vinh Sâm dường như trong nháy mắt có biến hóa, nhưng lại như không có, hắn bảo ta không cần câu nệ mà cứ ngồi xuống đi.
Sau khi Vinh Sâm tới thì khách khứa còn lại cũng dần dần tụ tập đông đủ, chỉ là Thái Tử và Lâm Trọng Đàn vẫn chưa thấy đâu.
Những vị khách này có một số người ta cũng có chút biết qua, nhưng cũng chỉ là biết tên và gia thế của đối phương, ngày thường chưa nói chuyện cùng bao giờ, còn lại là những người không biết cũng chưa gặp lần nào.
Ta mong Lâm Trọng Đàn mau tới, tốt nhất là ngồi bên cạnh ta, nhưng ta biết chuyện này là không có khả năng.
Vị trí đối diện Vinh Sâm trống không, đoán chắc là để lại cho Lâm Trọng Đàn rồi.
Lại qua mười lăm phút, Thái Tử cuối cùng cũng tới, khách khứa tất cả cùng đứng dậy hướng về phía Thái Tử hành lễ.
Thái Tử hôm nay mặc mãng bào năm ngón màu đỏ rực, trông hắn như là vừa mới từ trong cung đến, khi đi vào áo bào lất phất quét ra chút gió, vừa vào trong liền cởi áo choàng ném cho tùy tùng bên người.
"Vinh Sâm, người đến đông đủ chưa?" Hắn gọi thẳng kỳ danh của biểu ca, mà Vinh Sâm như đã sớm thành thói quen, đứng lên chào đón hắn.
"Chỉ còn thiếu ngươi và Đàn Sinh thôi, giờ này dì mới bằng lòng thả ngươi ra khỏi cung sao?" Vinh Sâm nói.
"Đúng vậy, trong cung nhạt nhẽo muốn chết, mẫu hậu nếu thấy nhàm chán thì chi bằng nên nắm chặt thời cơ cùng phụ hoàng sinh một đứa nữa đi, cả ngày tìm cô làm gì."
Ta ngồi ở vị trí gần đầu, mơ hồ có thể nghe rõ bọn họ nói chuyện.
Nghe được Thái Tử nói như vậy, ta vội cúi đầu, nghĩ thầm vị Thái Tử này quả nhiên tính tình quái đản, loại lời nói như thế mà cũng dám nói ra trước mặt nhiều người vậy sao.
Thái Tử sau khi ngồi xuống liền khiến toàn trường lặng ngắt như tờ.
Hắn đưa mắt quét một vòng, ngón tay gõ nhẹ nhẹ hai cái, "Chư vị đều là khách nhân cô mời đến, mong rằng các vị xem như ở nhà, tận tình hưởng lạc."
"Tạ ơn điện hạ." Mọi người trăm miệng một lời nói.
Ta theo đám người ngồi xuống, chỉ thấy Vinh Sâm vỗ nhẹ bàn tay liền có một hàng nha hoàn búi tóc mặc váy áo lả lướt đi vào, bọn họ đem đồ ăn cùng trà bánh bày biện đâu ra đấy.
Mỹ thực ở trước mắt làm ta bắt đầu thấy có chút đói bụng, thấy tiếng đàn sáo đã vang, chung quanh mọi người đều động đũa, ta cũng cầm đũa lên.
Sau khi ăn vài thứ lót bụng, ta đột nhiên nghe được âm thanh ồn ào.
Nghe tiếng nhìn lại, ta nhận ra là Lâm Trọng Đàn tới rồi.
Hắn vừa mới đi vào đã khiến cho toàn bộ ánh mắt chuyển lên người hắn, đến cả người đánh đàn cũng dừng lại nhìn Lâm Trọng Đàn, bất giác trật một nhịp.
Bởi vì âm thanh này mà bước chân hắn thoáng dừng lại, nhạc cơ mặt mày tú lệ nháy mắt hơi ửng đỏ, vội vàng cúi đầu, lại liên tiếp gảy sai mấy âm.
Ngồi trên cùng là Thái Tử khẽ giương mắt, cười nhẹ nói: "Được lắm Đàn Sinh, ngươi đây là vừa đến kịp lúc vào tiệc, có định trình diễn một khúc không?"
Lâm Trọng Đàn đối với Thái Tử hành lễ, "Điện hạ nói giỡn, ta nào có bổn sự này."
Hắn nhập tọa xuống bên cạnh Thái Tử, ta liền vài lần trộm nhìn hắn, chỉ là hắn chẳng nhìn về phía ta dù chỉ một lần, như thể hắn vốn không chú ý tới ta vậy.
Rượu quá ba tuần, ta bắt đầu cảm thấy nhàm chán, hóa ra tư yến của Thái Tử cũng chẳng thú vị như ta tưởng.
Bên cạnh đột nhiên có người kề sát tới.
"Ngươi là người ở phủ nào thế? Sao từ trước đến nay ta chưa thấy qua ngươi?" Người nọ mặc cẩm y, tay bưng chén rượu.
Ta vội vàng đáp hắn, nói ta là người nhà của tam thúc làm Công Bộ thượng thư, ta kêu Lâm Xuân Địch.
"Lâm Xuân Địch? Chính là người viết 《 Kim Thoa Khách 》 Lâm Xuân Địch ư?" Hắn nghe được tên của ta, tức khắc đôi mắt mở lớn, duỗi tay tới kéo ta, "Đệ đệ tốt, ta vẫn luôn muốn làm quen với ngươi, không nghĩ tới gặp ngươi ở chỗ này đó."
Ta không có thói quen mới gặp đã thân thiết như vậy nên muốn né tránh hắn, nào ngờ hắn lôi kéo ta không bỏ, còn muốn cùng ta uống rượu.
Ta từ chối không được, chỉ có thể miễn cưỡng uống lên một ly.
Đang lúc ta đau đầu không biết làm sao đuổi người nọ đi, Nhiếp Văn Nhạc thần không biết quỷ không hay bỗng nhiên xông ra, thì ra đêm nay hắn cũng tham gia tư yến.
Hắn một phen giữ chặt cánh tay người kia nói "Nguyên thiếu gia sao lại trốn ở đây vậy, mau cùng ta đi uống rượu."
"Ta không phải đang uống rượu đó sao?" Vị Nguyên thiếu gia kia không chịu đi, còn hỏi ta gần đây có viết ra bài từ nào mới không.
Chúng ta ba người đứng ở một chỗ, có lẽ động tĩnh quá lớn nên bị Thái Tử chú ý tới.
"Đó là Lâm Xuân Địch?"
Ta nghe được giọng Thái Tử, lập tức quay đầu hướng về phía trước nhìn, thấy ánh mắt Thái Tử nhìn về phía bên này liền buông chén rượu đứng lên hành lễ, "Thảo dân Lâm Xuân Địch bái kiến Thái Tử."
Thái Tử nói: "Lâm Xuân Địch, cô trước kia có ngẫu nhiên nghe được một đầu thơ ngươi viết, cảm giác không tồi.
Cô vẫn nhớ rõ mới hôm nào ngươi còn thi khảo thí đứng nhất từ dưới đếm lên, sao giờ tiến bộ nhanh thế?"
Ta cúi đầu trả lời: "Tạ điện hạ khen, thảo dân......!Thảo dân ngu dốt, biết rõ đạo lý người chậm cần bắt đầu sớm nên ngày đêm học tập, không dám chậm trễ, tài lược tuy có tiến bộ nhưng cùng Thái Tử và vài chư vị học sinh ưu tú so sánh thì thảo dân vẫn là kém khá xa."
"Ngươi và Đàn Sinh thật giống nhau, đều quá khiêm tốn.
Tới đây, ngươi đến ngồi bên cạnh cô."
Thái Tử nói lời này làm tất cả mọi người đều nhìn về phía ta.
Ta không có thói quen bị mọi người nhìn như vậy, bàn tay dưới áo không khỏi nắm chặt.
"Như thế nào? Không muốn ngồi với cô sao?" Thái Tử lại nói.
Ta vội lắc đầu, "Không, thảo dân không dám."
Tiểu hầu gia của thân vương phủ ở bên cạnh Vinh Sâm thình lình mở miệng, "Hắn chính là đệ đệ nhà chi thứ của Đàn Sinh sao? Sao lớn lên so với Đàn Sinh nhìn chả giống chút nào vậy?"
"Ngươi cũng nói là con nhà chi thứ đó, như thế nào mà giống được?" Vinh Sâm đáp hắn.
Tiểu hầu gia chống cằm nhìn chằm chằm ta, "Vị đệ đệ này nhìn qua có vẻ rất sợ hoàng biểu huynh đi, thân thể vẫn luôn run rẩy kìa."
Lòng ta càng thêm khẩn trương, cơ hồ ngừng thở đi đến trước mặt Thái Tử.
Hắn lấy ánh mắt ý bảo ta ngồi xuống, ta chưa bao giờ ở gần Thái Tử như vậy, thậm chí có thể ngửi được trên người hắn có mùi Long Tiên Hương.
Vì ở gần, ta cũng mới phát hiện thì ra tròng mắt Thái Tử cũng không phải thuần khiết là màu đen, ẩn ẩn có nhiễm màu trà.
Thái Tử nhìn chằm chằm ta, dường như cảm thấy thú vị, rõ ràng bây giờ là đầu mùa xuân trời se lạnh, lòng bàn tay ta lại bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.
Khi Thái Tử quay sang nói chuyện với người khác, ta trộm lấy khăn tay lau mồ hôi, lại hướng qua Lâm Trọng Đàn bên kia nhìn thoáng qua.
Lâm Trọng Đàn vậy mà đang nhìn ta, chỉ là khi chạm mắt ta lại quay mặt đi ngay.
"Tối nay chỉ có khúc ca nhạc rượu, không khỏi đơn điệu tục khí, Lâm Xuân Địch, ngươi viết thơ hay như vậy, không bằng ngươi ngâm một bài đi?" Thái Tử đột nhiên nói với ta.
Ta cứng họng một lát, mới nhỏ giọng nói: "Bây giờ luôn sao?"
"Đúng vậy, liền lấy yến hội làm chủ đề, ngươi ngâm một bài đi." Thái Tử mỉm cười nhìn ta.
Ngón tay ta bất giác vặn xoắn vào với nhau, trong lòng cố nhớ đến những bài thơ mình đã viết xem có thể lấy bài nào.
Yến hội......!Yến hội sao, Lâm Trọng Đàn mấy ngày trước có viết một đầu thơ chính là về yến hội, ta còn chưa có đưa nó cho ai xem.
Một lát sau, ta niệm mấy câu thơ do Lâm Trọng Đàn viết ra, theo tiếng của ta, tiếng đàn sáo trong yến hội cũng nhỏ lại, vũ cơ trong tiếng trống nhảy điệu Hồ Toàn Vũ, xoay tròn càng lúc càng nhanh, cuối cùng giống như chú chim gần chết, cổ mềm oặt mà ngả đầu xuống.
"Được!" Thái Tử vỗ tay, những người còn lại cũng vỗ tay theo.
Ta chưa bao giờ được nhiều người khen ngợi như vậy, bất giác hoảng hốt, ngỡ như bài thơ vừa rồi là do chính mình viết và đang được mọi