“Meo ——” mèo con đúng lúc này kêu lên, phá vỡ sự yên tĩnh quỷ dị trong phòng.
Hà Tư Nguyên xòe tay ra với nó: “Tiểu Khả Ái, lại đây nào.”
Mèo con vươn mình, nhảy ra khỏi lòng Mục Dĩ Thâm, nhào vào vòng tay của Hà Tư Nguyên.
Mục Dĩ Thâm cảm giác trong lòng trống rỗng, cũng ý thức được một tiếng gọi “Tiểu Khả Ái” kia không phải gọi mình, hơi nhăn mày, vẻ dịu dàng được ánh sáng bao phủ ban nãy cũng mất đi.
Hắn buông hai cánh tay trống không xuống, lia mắt tới phía kia: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
Câu hỏi lạnh lùng này rất giống kiểu Hà Tư Nguyên chính là tên biến thái thèm thuồng hắn nên phải theo dõi, Hà Tư Nguyên khom lưng ôm mèo rồi đứng thẳng người đáp: “Đương nhiên là vì nhà tôi ở cách vách.”
Mục Dĩ Thâm liếc nhìn khuôn mặt anh.
Hà Tư Nguyên sờ lông mèo mượt mà vài cái, híp mắt cười nói: “Cơ mà thật ra tôi rất tò mò, sao Mục tiên sinh sẽ ở nơi như này?”
Người có tiền như Mục Dĩ Thâm sẽ không bao giờ nhàn rỗi không có việc gì làm mà chạy đến nơi này để trải nghiệm tháng ngày chua ngọt đắng cay của dân thường. Trước khi xuyên sách Hà Tư Nguyên cũng rất có tiền, nếu là anh thì sẽ tuyệt đối không bao giờ làm như vậy.
Mục Dĩ Thâm hơi nhướng mày, không trả lời, ánh mắt dừng trên chú mèo xám: “Vật nhỏ này là của cậu?”
Hà Tư Nguyên gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vì sao lấy tên kỳ quái vậy?”
“Nó nhỏ nhắn, lại rất đáng yêu, gọi là Tiểu Khả Ái rất kỳ quái sao?”
“……” Mục Dĩ Thâm cười lạnh: “Ấu trĩ.”
Hà Tư Nguyên: “……” Có phải tên này mỗi lần không khịa anh một hay hai câu là cả người ngứa ngáy đúng không?!
Mục Dĩ Thâm tiếp tục nói: “Thứ cho trẻ con thôi.”
Hà Tư Nguyên vẫn mỉm cười, cũng không biết vừa rồi ai đó rất thích thú đâu.
Mục Dĩ Thâm nói tiếp: “Nếu đã nuôi thì phải chăm sóc nó thật tốt.”
Cuối cùng cũng nói được câu tiếng người, Hà Tư Nguyên lễ phép đáp: “Vâng, cảm ơn đã nhắc nhở.” Nói xong, xoay người định rời đi, ai ngờ lúc này trong đầu đột nhiên truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【 Nhiệm vụ “Hiệp nghị kiều thê của bá tổng” download hoàn thành, nhiệm vụ một ——】
【 “Bữa tối dưới ánh nến với bá tổng” được mở ra, điểm mấu chốt là “Ngọn nến —— Ánh sáng —— Buổi tối —— Bữa ăn”, chúc ký chủ cố lên, cố lên, cố lên nha ~】
Hà Tư Nguyên: “……”
Hà Tư Nguyên ngừng bước, đột nhiên quay lại: “Mục tiên sinh, không biết tối nay anh có rảnh không, tôi mời anh ăn một bữa nhé?”
Mục Dĩ Thâm nheo mắt nói: “Tôi ăn rồi.”
Hà Tư Nguyên nói: “Chà, vậy tối mai thì sao?”
Ánh mắt Mục Dĩ Thâm tìm tòi nghiên cứu trên mặt anh, hỏi: “Cậu cứ vậy mời tôi ăn à?”
Hà Tư Nguyên cười tủm tỉm: “Đúng vậy.”
Mục Dĩ Thâm quan sát vẻ mặt của anh, không nhìn thấy âm mưu nào. Vì thế hai giây sau, tổng tài tự cao tự đại ngạo nghễ xỏ tay vào trong túi, áp xuống khóe miệng hơi giương, tựa như bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi.”
Trở lại trong phòng, Hà Tư Nguyên gõ hệ thống, hỏi Mục Dĩ Thâm sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Hệ thống vả mặt nói cho anh biết rằng tòa nhà dân cư cũ này là nơi mà mẹ nuôi của Mục Dĩ Thâm đã đưa hắn đến sống sau khi cha nuôi qua đời. Nơi này chứa đựng thời niên thiếu của Mục Dĩ Thâm, có thống khổ, có vui sướng, có cảm động, có bị phản bội… Tóm lại, nhiều năm trôi qua, Mục Dĩ Thâm thỉnh thoảng sẽ quay trở về để nhìn lại quá khứ.
Về điều này, Hà Tư Nguyên đánh giá chỉ có sáu chữ:
Vai chính âm hồn bất tán!
Giữa trưa hôm sau, cái nắng ấm đầu đông vàng nhạt chiếu xuyên qua những đám mây, vô số tia sáng xua tan cái lạnh giá quấn lấy những khu nhà cổ kính đã trải qua bao năm tháng và những hồ nhỏ xung quanh trong một quầng sáng ấm áp.
Ngay khi Mục Dĩ Thâm xuống lầu, bên chân có một thứ mềm mại cọ vào.
“Meo ——” mèo con xinh xắn mà nâng khuôn mặt nhỏ lên, phát ra một tiếng lấy lòng.
Khóe môi Mục Dĩ Thâm không tự chủ được hơi giương, vật nhỏ này tựa như chủ nhân của nó…… sẽ hấp dẫn người khác.
Mục Dĩ Thâm khom lưng bế nó lên, gãi cằm nó: “Chủ nhân mi đâu?” Rõ ràng nói muốn mời hắn ăn cơm.
Con mèo nhỏ màu xám dường như có linh tính, đôi mắt xanh biếc đảo qua, Mục Dĩ Thâm dời tầm mắt theo nó, liền chạm phải một bóng người gần hồ nước cách đó không xa.
Hà Tư Nguyên ngồi đó trong một bộ trang phục giản dị, đội một chiếc mũ trên đầu, ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, anh mượn nó từ người bán quầy ăn vặt ở dưới lầu, anh ngồi thẳng lưng tỏa ra hơi thở lười biếng không hề để ý.
Mục Dĩ Thâm không biết anh đang làm cái gì, đến gần mới phát hiện người này đang câu cá với một chiếc cần câu trên tay.
Người đẹp làm gì cũng đẹp. Làn da Hà Tư Nguyên dưới ánh mặt trời trắng gần như trong suốt, khuôn mặt hơi gầy, hàng mi đen dày có ánh vàng lấp lánh, giống như một con bướm uyển chuyển. Đôi môi đẹp đẽ có màu sắc nhàn nhạt, khiến người ta có cảm giác muốn hung hăng chà đạp vẻ đẹp mong manh này.
Mục Dĩ Thâm cảm thấy mình thật sự bị điên rồi, mới sáng sớm đứng đây nghĩ bậy???!!
Hắn hắng giọng, nheo mắt, nghiêm nghị hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Câu cá.” Hà Tư Nguyên không nâng mí mắt, chăm chú nhìn mặt nước nói: “Mục tiên sinh, tôi đã nói rằng muốn mời anh ăn cơm. Nên tôi câu một con cá, buổi tối làm cá chua Tây Hồ cho anh.”
Mục Dĩ Thâm nói: “Cậu không nhìn thấy tấm biển bên cạnh viết cấm thả câu à?”
Hà Tư Nguyên không để bụng nói: “Thi thoảng vi phạm một lần thôi, anh đừng nghiêm túc như vậy.”
Mục Dĩ Thâm: “…… Cho nên cậu định chuẩn bị câu cá vàng làm cá chua Tây Hồ?”
Hà Tư Nguyên: “……”
Ê, bỗng nhiên hơi xấu hổ.
Cuối cùng hai người quyết định cùng đi mua đồ ăn ở chợ gần đó.
Mục Dĩ Thâm từng sống ở đây ba năm, là một đứa trẻ hiểu chuyện và chăm chỉ, chắc hẳn lúc bấy hắn thường xuyên đến chợ để mua rau. Nhiều năm đã trôi qua, Mục Dĩ Thâm khi đó chỉ là một thiếu niên khôi ngô, giờ đã trở thành một bá tổng khí thế bức người, mặc dù