Như vậy, vấn đề đặt ra là nên làm như thế nào...... mà ra vẻ làm nũng hồn nhiên?!
Hà Tư Nguyên trầm mặc năm giây, trong đầu chợt lóe một tia sáng, tầm mắt rơi vào đống bát đĩa trên bàn ăn. Vì vậy, anh im lặng, một tay đỡ trán, đột ngột chuyển chủ đề: "Người ta không được. Người ta thật sự mệt mỏi quá."
Ánh mắt Mục Dĩ Thâm đầy dấu hỏi chấm nhìn anh.
【 ký chủ, tập trung trọng điểm "Tỏ ra ~~ đáng yêu ~~", hãy phát huy kỹ thuật diễn xuất của cậu mà không cần giấu nghề nha! 】
Nếu trong phim yêu cầu Hà Tư Nguyên biểu diễn một vai nương pháo (*) thì anh cũng không cần tốn nhiều sức, nhưng mà lúc này anh chỉ muốn trở tay vả hệ thống vả mặt một cái. Bởi vì chỉ cần nghĩ đến gương mặt anh nói ra lời kịch này với Mục Dĩ Thâm... Má nó! Da gà rớt đầy đất là cái chắc!
(*) nương pháo 娘炮 chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái.
Nhưng mà vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ.
Hà Tư Nguyên đón nhận ánh mắt của Mục Dĩ Thâm, cố nén nỗi đau nói: "Người ta không được ~ người ta thật sự mệt mỏi quá ~"
Nghe vậy, đầu tiên Mục Dĩ Thâm sửng sốt ngỡ ngàng, sau đó hơi nheo đôi mắt lại, hắn khoanh tay, khóe miệng vương ý trào phúng: "Đến tột cùng cậu muốn nói cái gì?" Người này quả nhiên tối nay có mục đích riêng.
Ai ngờ, Hà Tư Nguyên lại chỉ vào một đống bát chén lộn xộn trên bàn: "Mục tiên sinh, phân chia công việc vui vẻ. Tôi đã làm cơm, cho nên anh rửa chén."
Mục Dĩ Thâm há miệng thở dốc, hỏi: "Cứ như vậy?"
Hà Tư Nguyên thu tay lại, tiếp tục đỡ trán: "Đáp ứng người ta nha ~ được không ~"
Mục Dĩ Thâm hít sâu một hơi: "Cậu nói chuyện đàng hoàng đi."
Hà Tư Nguyên quyết tâm rèn sắt khi còn nóng nói: "Ghét ghê ~ tôi nói chuyện không đàng hoàng chỗ nào."
【 leng keng! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ "Tay thiện nghệ làm nũng", khen thưởng 200 điểm giá trị sinh mệnh! 】
Hà Tư Nguyên thở phào một hơi, vỗ xuống da gà đang nổi trên cánh tay. Khôi phục trạng thái bình thường, Hà Tư Nguyên quay đầu lại phát hiện Mục Dĩ Thâm
không biết đã đứng ở trước ghế của mình từ lúc nào.
Ánh sáng trong phòng bị bóng dáng cao lớn của hắn cản lại, khuôn mặt hơi ngẩng lên của Hà Tư Nguyên hiện lên một bóng đen. Mục Dĩ Thâm đứng ngược sáng chậm rãi cúi người xuống, ngày càng gần, một làn hơi ấm áp phả ra trên mặt anh.
Lúc này khoảng cách cực gần, vô cùng ái muội, thậm chí Hà Tư Nguyên còn có thể đếm được số lông mi dày đặc của đối phương.
Khuôn mặt của Mục Dĩ Thâm quả thực đẹp trai không chê vào đâu được, lông mày gọn gàng và hơi nhướng lên, tạo cho hắn một phong thái độc đoán. Đường nét trên khuôn mặt sắc nét như ngọc được chế tác tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt nâu hơi sâu, như có một lực hút không thể cưỡng lại khiến người ta đắm chìm.
Hai người giằng co một lát, Mục Dĩ Thâm mở miệng nói: "Hà Tư Nguyên, có phải cậu muốn câu dẫn tôi hay không?"
Câu nói lạnh lùng này lập tức kéo Hà Tư Nguyên ra khỏi hoảng hốt, anh giật mình một cái: "Mục tiên sinh, đừng tưởng rằng anh nói như vậy sẽ không cần rửa chén."
"......" Mục Dĩ Thâm đứng dậy, cảnh cáo: "Về sau không được dùng loại giọng điệu này nói chuyện với người đàn ông khác."
Chậc, cả người vai chính lại toát ra khí chất ngạo mạn rồi. Hà Tư Nguyên không đáp, đẩy bát chén tới trước mặt hắn: "Mục tiên sinh, vậy phiền anh rồi."
Năm phút sau, trong phòng bếp truyền đến tiếng nước xôn xao.
Hà Tư Nguyên đi vào nhìn chằm chằm Mục Dĩ Thâm, sau khi xác nhận đối phương đang rửa bát, anh gõ hệ thống vả mặt: 【 Ê Mặt, còn nhiệm vụ cuối cùng là gì? Tuyên bố luôn đi. 】
Vừa nghe tên "Hiệp nghị kiều thê của bá tổng" này, tỏa đầy hơi thở vô sỉ là biết sẽ không phải chuyện gì bình thường, dù sao tối nay đã như thế rồi, vậy chi bằng bão táp tới nhanh lên chút.
Hà Tư Nguyên chuẩn bị tốt tâm lý, sau đó nghe hệ thống vả mặt nói: 【 nhiệm vụ thứ ba download hoàn thành: "Tui yêu hi bá bá" (*), xin ký chủ đích thân giúp bá tổng giặt quần áo! 】
(*) Hi Bá Bá 嘻唰唰 là một bài hát của The Flowers Band, hy vọng đôi bên yêu nhau sẽ không phải sống trong cảnh đoán già đoán non, bài hát tuy mang tâm trạng vui tươi nhưng đằng sau nó lại gửi gắm lời chúc phúc, hạnh phúc chỉ đơn giản là được ở bên người mình yêu.
Hà Tư Nguyên: "???" Mẹ nó đây là cái quỷ gì?! Kiều thê của bá tổng chính là dùng để nấu cơm, giặt quần áo, làm nũng sao??! Cũng không đúng, mẹ nó, anh lại không phải kiều thê của bá tổng thật!
Dừng suy nghĩ lộn xộn, vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ.
Hà Tư Nguyên liếc nhìn phương hướng phòng bếp, trong mắt lóe lên một tia quỷ dị.
Cùng lúc đó, trong phòng bếp, Mục Dĩ Thâm trên tay đầy bọt khẽ hắt xì, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.
Đúng lúc này, Hà Tư Nguyên bưng một chén cơm vào, trong nồi vẫn còn canh cá thừa, anh định dọn canh ra trộn với cơm cho Tiểu Khả Ái ăn.
Ánh đèn trong