Nghê Lam thu dọn hành lý đơn giản, lúc này điện thoại lại vang, là Lam Diệu Dương.
Nghê Lam nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nghĩ ngợi thấy giờ mình cũng không giận gì nữa.
Nhưng nếu Lam Diệu Dương vẫn cứ trách cô, vậy cô cũng không thể nào chịu thua.
Nghê Lam hắng giọng một cái, lấy chút khí thế, nghe điện thoại.
“Em đang làm gì đó?” Giọng Lam Diệu Dương rất dịu dàng.
Tinh thần chuẩn bị phản kháng bất kỳ lúc nào của Nghê Lam bị phá thủng rồi, nhưng giọng nói vẫn còn phút phách lối: “Đang thu dọn hành lý.”
Lam Diệu Dương lập tức lớn giọng: “Đồ của anh à?” Thật sự là tính không cho anh trở về ư?
Lúc này Nghê Lam mới nhớ ra: “Đồ anh bên đó không đủ à?” Tiểu Lam tổng nhà cô cực kỳ đỏm dáng, thích quần áo và trang sức, còn mấy chai nước hoa Chanel của anh đều để bên này.
“Muốn em dọn cho anh ít đồ không, cho tài xế qua đây lấy nè.
Lát nữa em đi rồi.”
“Em đi đâu?”
“Đi Nhã Đình Uyển, chuyển tới đối diện hai tên kia, theo dõi bọn họ.” Nghê Lam nhớ tới chuyện buồn nôn hôm nay, muốn đi tắm, cũng muốn rửa mắt cho sạch một chút, nhưng không kịp.
Cô mở loa ngoài điện thoại ném lên giường, cầm bộ quần áo sạch, thay bộ đang mặc trên người, cũng đổi balo tối nay.
Lam Diệu Dương im lặng một hồi, nói: “Em chú ý an toàn một chút.”
Nghê Lam cảm thấy anh có chút không vui, nhưng ráng nhịn không nói với cô.
“Trên mạng chửi em ghê lắm phải không?” Nghê Lam hỏi.
“Ừ.” Lam Diệu Dương lên tiếng, còn nói: “Không sao.
Để anh xử lý.”
Lam Diệu Dương nói điềm nhiên như không có gì, nhưng Nghê Lam nghe ra bên trong có chút khó xử.
Nghê Lam cũng từ scandal mà ra, có thể hiểu được tình cảnh của cô, Lam Diệu Dương và nhà họ Lam.
Có lẽ ngày mai bọn họ đi làm sẽ còn nhiều người trong hội đồng quản trị liên quan tới lợi ích hỏi thăm tình hình.
Còn cổ phiếu, chương trình, có liên lụy gì đến các nghệ sĩ khác hay không.
Nghê Lam thầm thở dài, tuy nghiệp vụ của cô quá kém, không có công việc biểu diễn gì, mấy nghệ sĩ khác Blue ký hợp đồng cũng không xuất hiện cùng cô, hơn nữa sau này cô lại đến thẳng phòng thám tử Nhị Lam Thần làm việc, cơ hội tiếp xúc càng ít, nhưng mọi người đều làm việc dưới trướng Blue, muốn hoàn toàn không bị ảnh hưởng liên lụy đoán chừng cũng khó.
“Ba tìm anh nói gì vậy?” Nghê Lam hỏi.
“Cũng không có gì.” Lam Diệu Dương dừng một chút, nghĩ nếu không nói rõ ràng, Nghê Lam lại càng dễ suy nghĩ lung tung, thế là lại nói: “Chỉ hỏi thăm tình hình một chút, lúc em vào Kim Khổng Tước mẹ anh gọi điện thoại tới, muốn thương lượng chuyện tiệc tối kỷ niệm, anh không có thời gian nên cúp máy, sau đó trên mạng lại có tin tức như vậy, ba anh mới nói muốn tâm sự trực tiếp.
Ông ấy cũng không phải hiểu lầm cuộc sống riêng của em ra sao, ông ấy chỉ quan tâm an toàn của chúng ta.”
“Ờ.” Nghê Lam nhớ tới tin nhắn WeChat Hứa Quyên gửi cho Lam Diệu Dương, trong lòng hơi buồn bực.
Quả nhiên sau đó Lam Diệu Dương nói tới việc này: “Còn chuyện mẹ anh nói hủy bỏ chuyện khiêu vũ, có phải em thấy rồi không?”
“Em không có bấm vào xem, em rất tôn trọng sự riêng tư của anh.” Nghê Lam gây chuyện.
“Ba anh gọi tới cũng để giải thích giúp mẹ, nói chuyện này bây giờ dễ trở thành chuyện mọi người công kích cười nhạo em, ba mẹ biết em có thể chịu áp lực nhưng cảm thấy không cần thiết.
Không phải anh nói đỡ cho ba mẹ, chuyện này nếu như bị công kích hay cười nhạo, đương nhiên cũng có ba mẹ trong đó, nhưng xuất phát điểm không phải hoàn toàn vì ba mẹ.
Dù sao em là người chịu công kích lớn hơn.
Chỉ là có thể chịu, nhưng không nhất thiết phải vậy, em hiểu không?”
“Em hiểu chứ.” Nghê Lam hơi trẻ con ném đồ mặc vào túi du lịch: “Không phải em cũng đã đồng ý không nhảy rồi đó sao.”
“Nhưng mà em không vui.”
“Quả thực là em không vui.” Nghê Lam lại gây.
“Không có ý trách em.” Giọng Lam Diệu Dương đặc biệt sợ, “Chỉ là, muốn em vui chút thôi.
Không biết phải làm sao nữa.”
Cơn giận của Nghê Lam tan rồi, cô ngồi xuống giường, cầm điện thoại lên bên tai.
Cô nghe thấy Lam Diệu Dương nói: “Tối nay là anh không tốt, anh không nên giận cá chém thớt.
Anh lo quá, thật sự rất giận.
Nhưng không phải lỗi của em, không nên la em.
Anh xin lỗi.”
“Ò.” Khóe miệng Nghê Lam không khỏi nhếch lên.
“Có vui hơn chút nào không.”
“Không nha.” Nghê Lam vỗ bộp bộp lên giường, “Vốn dĩ em phải được thế.”
Lam Diệu Dương ở bên đầu kia cười thành tiếng.
“Anh còn cười.” Nghê Lam oán trách.
“Anh xin lỗi.”
“Không có thành ý gì hết.”
“Anh xin lỗi.”
“Được rồi.” Nghê Lam không giả vờ được.
“Tha cho anh đó.
Ghi tội lớn, để đó xem xét.”
“Không phải tha rồi à? Sao lại còn ghi tội?”
“Không tha thứ thì ngay cả tư cách ghi tội cũng không có nha.”
“Em áp dụng tiêu chuẩn gì để phạt vậy?”
“Không có tiêu chuẩn.” Nghê Lam co chân lại.
“Được thôi.” Lam Diệu Dương thở dài, sau đó lại cười.
Tiếng cười rất nhẹ, mơ hồ truyền vào tai Nghê Lam.
Nghê Lam cũng muốn thở dài, cô gãi gãi ga giường, có thể tưởng tượng được nét mặt Lam Diệu Dương bây giờ.
Nhất định là bộ dạng dịu dàng rất đáng yêu, đôi mắt còn lấp lánh sao, là dáng vẻ ấm áp cô thích nhất.
Hai người đều im lặng một hồi, thưởng thức không khí bình yên ngòn ngọt này.
Sau đó Lam Diệu Dương đằng hắng một tiếng: “Ba anh hỏi, hai đứa có dự định gì cho tương lai không?”
Nghê Lam im lặng một hồi, trung thực đáp: “Em không có.” Chuyện tương lai ai mà biết được.
Còn chưa nghĩ tới muốn thành Lam Nghê Lam hay biến Lam Diệu Dương thành Nghê Lam Diệu Dương.
Nghê Lam bỗng cười.
Lam Diệu Dương cũng cười: “Lam Nghê Lam nghe không hay.”
“Không hay.” Nghê Lam nói, “Nghê Lam Diệu Dương hahaha, Nghê Lam Diệu Dương, hahaha…cứ như đang khen mình á.”
Lam Diệu Dương: “…”
“Tuyệt đối đừng nói cho ba anh biết.” Nghê Lam vẫn còn cười.
Lam Diệu Dương: “….” Nhìn ra đúng là cô hoàn toàn không có dự tính.
Lam Diệu Dương niệm trong lòng: ‘Nghê Lam là đồ móng heo.’
Nghê Lam vẫn còn cười, Lam Diệu Dương nói với cô: “Ba anh lo tụi mình liên lụy vụ án, anh còn nói với ông ấy, thực ra tra án là sở thích của anh, em đang chiều theo anh.”
“Phải không?” Nghê Lam nói, “Ba anh còn nói cái này à, anh rất dễ dụ.”
Lam Diệu Dương: “…”
Lam Diệu Dương vừa định nói gì, bên phía Nghê Lam vang lên tiếng tin nhắn, Nghê Lam nhìn, là Trâu Úy.
Trâu Úy nói điện thoại Nghê Lam đang bận, cô không gọi được, cô đã ở trong khu nhà, khi nào Nghê Lam có thể chuẩn bị xong.
Nghê Lam đọc xong nhanh chóng nói với Lam Diệu Dương: “Trâu Úy tới rồi, không nói với anh nữa nha.
Em phải xuống dưới đây, qua bên kia rồi gọi anh sau.”
“Ừ.” Lam Diệu Dương dừng một chút, “Anh chỉ muốn nói, Nhị Lam Thần, phải có em mới được.”
“Đó là đương nhiên rồi.” Nghê Lam lại mở loa ngoài, cô nhanh chóng kiểm tra túi du lịch, cũng kiểm tra lại mấy thứ trong máy tính một lần.
“Em đi đây.
Em không có thời gian thu dọn rồi, túi với đồ em thay đang để dưới sàn phòng ngủ, đừng có la em dơ nha.
Có điều trước khi em quay lại anh cũng đừng quay lại đây, không an toàn.”
Nghê Lam cúp điện thoại, vội vàng đi.
Lam Diệu Dương nằm ngửa trên giường, để điện thoại trước ngực.
Đồ móng heo không tim không gan, thật khiến người ta bực mình.
Một lát sau anh cầm điện thoại lên, nhấn vào Weibo, nhìn qua tài khoản của Nghê Lam, ở đó để lại bình luận với số lượng kinh người, chửi bới trách hỏi, chửi bậy hết cái này tới cái khác, khó coi, quả thực là mây đen mù mịt.
Đến giờ Nghê Lam vẫn im lặng, không nói một lời.
Lam Diệu Dương biết căn bản cô chưa lên xem.
Lam Diệu Dương rời khỏi Weibo, cười cười.
Đây mới là Nghê Lam, thật không có người thứ hai.
Ai nói cô không hợp với ngành giải trí, ngành này thật sự cần những người thần kinh thép với xương cứng như cô.
Anh cảm thấy có chút tự hào.
Lam Diệu Dương gọi điện thoại cho Âu Dương Duệ, hỏi phía Giang Tân trả lời thế nào rồi.
Anh muốn biết sao Giang Tân lại biết Nghê Lam tập kích Kim Khổng Tước, làm sao có thể tóm thời cơ chuẩn như vậy, sắp đặt bẫy trước chờ sẵn.
Âu Dương Duệ thuật lại lời đã nói cho Nghê Lam với Lam Diệu Dương, Giang Tân nói Nghê Lam xâm nhập vào chỗ bọn họ luyện