Tiền Ngọc Đức nói chuyện điện thoại với bên nhà xưởng, xác nhận đã làm xong giấy tờ căn cước của Hàn Châu, Khưu Tự và hai vị khách khác.
Tiền Ngọc Đức làm nghề này đã lâu, bắt đầu mấy năm này, hàng không đi từ phía cửa hàng đồ cổ của ông mà từ ông chủ nhà xưởng cho người đưa tới những địa điểm khác nhau, rồi lại từ người giao hàng khác nhau giao tới địa điểm được chỉ định.
Trong những khâu này, bên phía nhà xưởng chỉ biết nội dung giấy tờ, không biết địa chỉ giao hàng.
Mà nhân viên giao hàng không biết đưa vật gì, cũng không biết người tới lấy là ai.
Những biện pháp liên tiếp này bảo đảm sự an toàn của tiệm đồ cổ và nhà xưởng, cũng bảo đảm tin tức của khách không bị lộ.
Người có thể nắm thông tin khách hàng và địa chỉ giao hàng chỉ có Tiền Ngọc Đức và hai người sếp nhà xưởng – Mông Lâm, Tôn Khang Thắng.
Hai người này đều là thân tín của Tiền Ngọc Đức, theo ông làm việc đã nhiều năm.
Lúc này Mông Lâm đang ở nhà xưởng, Tôn Khang Thắng ở nhà.
Tiền Ngọc Đức tự mình lái xe đến nhà xưởng, ông kiểm tra giấy tờ của Hàn Châu và Khưu Tự rồi cất vào túi.
Sau đó xác nhận tình hình quản lý kinh doanh gần đây với Mông Lâm, lại nói cho anh ta biết Hàn Châu và Khưu Tự đã xảy ra chuyện, hẳn là nội chiến.
Cho nên trước mắt kế hoạch có thay đổi, Hàn Châu yêu cầu trả hàng, ông nể tình xưa nên đồng ý, trả tiền lại cho anh.
Hàn Châu cũng đồng ý sau này không xuất hiện nữa, hai bên không liên lụy lẫn nhau.
Mông Lâm khó chịu, kiểu trả hàng này trước giờ chưa có, anh ta cằn nhằn mấy câu.
Tiền Ngọc Đức trấn an anh ta, cuối cùng cho anh ta một địa chỉ mới, kêu Mông Lâm để tiền của Hàn Châu ở địa chỉ này, cũng nhắn nhủ đừng để Tôn Khang Thắng biết.
Tiền Ngọc Đức sắp xếp xong xuôi, lúc này mới rời đi.
Tiền Ngọc Đức lái xe thẳng từ nhà xưởng tới giao lộ gần nhà Tôn Khang Thắng, gọi Tôn Khang Thắng xuống.
Ông cũng đưa cho Tôn Khang Thắng một khoản tiền, nói đây là tiền Hàn Châu yêu cầu trả hàng.
Cùng một lý do, cùng một lời giải thích, nhưng cuối cùng địa chỉ là một chỗ khác.
Tính cách Tôn Khang Thắng không nóng nảy như Mông Lâm, tuy cảm thấy Tiền Ngọc Đức đồng ý trả tiền không hợp lý, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ hỏi thêm vài câu bên Hàn Châu nói thế nào, muốn bảo đảm người này về sau đừng gây phiền phức cho bọn họ.
Tiền Ngọc Đức bịa vài câu, Tôn Khang Thắng cầm lấy túi tiền, đồng ý không nói cho Mông Lâm, tự mình sắp xếp người làm.
Tiền Ngọc Đức xong xuôi việc thì trời cũng đã sắp sáng.
———–
Nghê Lam bên này cũng gần như một đêm không ngủ.
Cô vừa vào phòng đã bắt đầu làm việc.
Sắp xếp máy tính, kết nối server, bố trí công việc ở phòng thám tử, v.v.
Trâu Úy rất khâm phục kỹ thuật của Nghê Lam, lại cảm thấy Nghê Lam bề ngoài lạnh lùng không tình cảm, nhưng thật ra lại rất quan tâm người khác.
Nghê Lam vốn muốn Giang Húc Hồng và Tôn Triết Ngôn tạm thời đến nơi khác, nhưng hai bác này đều không muốn đi.
Bọn họ muốn ở đó bảo vệ server, hỗ trợ sắp xếp điều hành.
Thế là Nghê Lam nâng cấp hệ thống an toàn, tăng chương trình cảnh báo, lại liên lạc với bảo vệ công ty tăng cường tuần tra bên phòng thám tử.
Dặn dò xong xuôi, Nghê Lam lại phân tích mấy số điện thoại mới, xem thử tình hình gần nhất.
Trâu Úy thấy Nghê Lam thức đêm làm mấy thứ này, cô cũng không ngủ, ở bên cạnh cố gắng giúp một tay.
Nghê Lam ngược lại không cần Trâu Úy giúp, nhưng cô cần có người nói chuyện phiếm với mình.
Bản thân cô đụng phải chuyện không cách nào nói được với Lam Diệu Dương, vừa hay tóm được Trâu Úy xả một trận.
“Bỏng hết mắt tôi luôn, thật đấy.
Tôi cảm thấy tim mình bị tổn thương nghiêm trọng, không buồn ăn không buồn ngủ chỉ buồn nôn.
Cô nói xem lỡ như tổn thương này ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống sau này của tôi, tôi tìm ai nói lý đây.”
Mấy câu đầu Trâu Úy còn nghe được, còn có thể chen lời vào, mấy câu sau thực sự không thể chen nổi.
Nghê Lam vẫn tiếp tục nói: “Yêu đương khó quá, đặc biệt dễ tổn thương.
Tôi vừa nghĩ tới chuyện không thể nhảy khai tiệc đã buồn rồi Nhưng mà tôi không thể nói cho Lam Diệu Dương, như thế anh ấy cũng khó xử.
Tuy tôi nhảy không ổn, nhưng trước đó được nhảy khai tiệc tôi rất đắc ý.
Thực ra tôi biết họ muốn tốt cho tôi, nhưng kiểu người của tôi, khuyết điểm cực kỳ nhiều, thỉnh thoảng cũng không biết thức thời cho lắm.”
Chắc là vậy, kệ thôi.
Trâu Úy không dám nói ý kiến thật.
Cô cảm thấy nhân vật hiện tại của cô giao cho Quan Phàn sẽ phù hợp hơn.
Đáng tiếc sau khi Quan Phàn bị thương nặng, bây giờ vẫn còn phải đi khám định kỳ, mấy công việc bên ngoài nguy hiểm thế này tạm thời cô cũng không thể làm.
Thật sự là nguy hiểm lớn.
Trâu Úy cảm thấy Nghê Lam thuộc kiểu người thu hút nguy hiểm thể chất.
Hiện tại Nghê Lam vừa kiểm tra tình hình sử dụng điện thoại của Hàn Châu và Khưu Tự, vừa lải nhải: “Thực ra tôi bị cười nhạo lâu rồi, thật là tức, hơn nữa còn có mấy chương trình vô sỉ ăn ké độ hot của tôi nữa.
Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ giống Lý Mộc nảy ra chút ý niệm tà ác mà thực tế…”
“Hả?” Trâu Úy nghe thấy tên Lý Mộc bị đánh giá thành như thế, không khỏi kinh ngạc một phen.
Nghê Lam quay đầu nhìn cô: “Lý Mộc là chó săn ngoan, chưa mất lương tâm, giống như tôi nè, coi như vừa chính vừa tà.”
Trâu Úy: “…” Thỉnh thoảng cô cảm thấy Nghê Lam về nước tiếng Trung cực kỳ tốt, thỉnh thoảng lại thấy không được ổn.
Nghê Lam không tiếp tục khen Lý Mộc, cô nghiêm túc hỏi: “Cô nghĩ xem tôi đồng ý với Lam đáng yêu không nhảy tiệc tối rồi, nhưng tôi lại xuất hiện trên tiết mục khiêu vũ, anh ấy có hiểu lầm tôi cố ý làm nhà anh ấy mất mặt không?”
Trâu Úy cẩn thận hỏi: “Sao cô lại xuất hiện trên tiết mục nhảy?” Video kia cô cũng đã xem, dù sao nếu là cô, có đánh chết cô cũng không thể nào xuất hiện trong chương trình nhảy.
“Tôi chỉ nói nếu như thôi.”
Lúc này Trâu Úy mới yên tâm.
Nghê Lam thấy cô không trả lời, lại hỏi: “Cô thấy thế nào?”
Trâu Úy nói: “Tôi thấy chắc không đâu.
Chuyện làm nhà anh ấy mất mặt tối nay cũng xảy ra rồi, sức chịu đựng sẽ nâng cao.
Hơn nữa chuyện khiêu vũ cũng không công bố công khai, cô có đi báo danh tranh tài cũng không liên quan.”
“Đúng.” Nghê Lam được cổ vũ thì rất vui vẻ: “Nói từ góc độ khác, chính là tôi thấy thiếu sót của mình, nên cố gắng luyện tập, cũng dốc lòng thể hiện.”
“Ừm, cũng có thể nói như vậy.” Trâu Úy phụ họa, thầm nghĩ cô đã nghĩ kỹ cái cớ rồi, còn hỏi làm gì nữa.
Sau đó cô thấy Nghê Lam phấn chấn tinh thần cầm điện thoại bắt đầu bấm bấm.
Trâu Úy bỗng có dự cảm không lành, nhanh hỏi: “Cô làm gì vậy?”
Nghê Lam vừa đăng Weibo vừa nói: “Cô biết video tôi nhảy trước đó bị lộ có chương trình muốn tới cọ nhiệt tôi không?”
“Không biết.” Trâu Úy lắc đầu, cô không quá quan tâm đến giới showbiz, trừ phi có liên quan tới vụ án.
Nghê Lam liền phổ cập kiến thức cho cô, chương trình ‘Chúng ta khiêu vũ đi’ có liên hệ cô trong nhóm để câu view.
“Tôi nhịn lâu rồi, lúc này đã có cơ hội.” Nghê Lam cầm điện thoại lên, “Tôi trả lời bọn họ.”
Trâu Úy: “…”
Cô lấy điện thoại mình lên Weibo xem, hơn bốn giờ sáng, Nghê Lam đăng bài vào kênh PR của ‘Chúng ta khiêu vũ đi’.
‘Tôi muốn đi nè, các anh có dám không? Đợi tôi đánh xong trận này, nếu không bị thương nặng thì có thể tham gia nha.’ Sau đó kèm một icon nhảy múa xoay vòng.
“Cọ nhiệt với tôi!” Nghê Lam rất khoa trương: “Giờ tôi đang rất hot nè, đủ cho mấy