Cùng Kỳ nghe được câu nói này mà cứng cả họng.
Hắn đường đường là một Đại Hung Thú, trấn uy một phương không ai dám làm phản hắn.
Vậy mà Nguyệt Lão se duyên cho hắn thế nào lại vớ phải một cái nương tử là nàng.
Mặc dù hắn thừa nhận tâm can hắn đều cho nàng, hắn làm bất cứ mọi thứ cho đến hiện tại đều là vì nàng.
Nhưng chuyện tưởng tượng sẽ có một ngày hắn bị nàng thượng thì quả thật là vượt quá sức chịu đựng của Cùng Kỳ hắn.
Mà hắn lại quá quen thuộc nàng rồi.
Từ khi Diệp Lạc Hy sinh ra cho đến nay, nàng luôn là người nói được làm được.
Dựa theo tính cách cố chấp, khôn ngoan và cứng đầu của nàng, có lẽ không chỉ có hắn bị thượng mà cả ba tên kia cũng có khả năng lắm!
Cùng Kỳ hắn đầu hàng, xuống nước mà rằng: “Hy nhi, nàng đừng giận, là phu quân sai rồi.
Ta không nên nói mấy lời như vậy.”
Diệp Lạc Hy bưng mặt, cảm giác như những chuyện vừa rồi thật sự quá mất mặt đi.
Cho dù nàng từng có con một lần, nhưng hiện tại nàng vẫn là một cô nương, chưa cưới chưa gả, đã ở cùng với bốn tên nam tử mặt dày đã là quá sức tưởng tượng.
Vậy mà bây giờ còn chính nàng ban ngày ban mặt tuyên dâm như thế, sợ rằng mặt mũi đúng là ném cho chó gặm.
“Ngươi im lặng đi theo ta một chuyến, chúng ta đi trộm sổ sinh tử.”
“Ba trăm năm trước ta đã xóa sổ tên của ta và ba tên kia ra khỏi sổ sinh tử rồi.
Nàng còn muốn xóa cái gì nữa?” Cùng Kỳ khó hiểu.
Diệp Lạc Hy ngạc nhiên.
Nàng không nghĩ là Cùng Kỳ cũng đã nghĩ đến chiêu trò này.
“Vậy ngươi đã xóa tên của ta ra hay chưa?” Diệp Lạc Hy trực tiếp hỏi hắn.
“Không phải bất cứ ai tu luyện đạt đến cảnh giới linh thần, lên được Cửu Trùng Thiên thì sinh tử của bọn họ đều giao lại cho Ti Mệnh Tinh Quân hay sao?” Cùng Kỳ khó hiểu.
“Nếu như Ti Mệnh Tinh Quân giữ sổ sinh tử của ta thì ta hà tất gì phải lặn lội đến chỗ lão phán quan kia để trộm sổ?” Diệp Lạc Hy nhún vai một cái, giống như chuyện này quá hiển nhiên.
“Ý của nàng chính là, cho dù nàng có phi thăng đến cảnh giới Huyễn Vương thì sổ sinh tử của nàng vẫn nằm trong tay Phán Quan sao? Lý nào lại như thế?” Cùng Kỳ cau mày.
Không hổ là thần tộc đạo mạo như vậy.
Cho dù Diệp Lạc Hy có xuất thân là phàm nhân, nàng vẫn là một bề tôi rất trung thành với đám đạo mạo đó, sao chúng có thể làm như thế với nàng chứ? Có khác gì một sự sỉ nhục không?
Diệp Lạc Hy trầm ngâm, không nhìn ra được một chút biểu cảm gì từ nàng, chỉ nghe nàng nói một câu: “Là chủ ý của Đế Quân.
Dù là Thiên Đế, hắn giám trái