Minh giới canh chừng rất nghiêm ngặt, nhất là những kẻ ngoại đạo xâm nhập.
Tính đến việc đột nhập mà phá đảo Minh giới thì điển hình trong thiên hạ có hai kẻ.
Một là Minh Linh thạch hầu trong tương lai, hai là Cùng Kỳ.
Cho nên bây giờ, Cùng Kỳ có đủ tự tin để có thể đưa Diệp Lạc Hy đi đến những nơi nàng muốn đi.
Có điều….
Diệp Lạc Hy có vẻ như không chỉ muốn đi một mình như vậy.
Nàng cười rất ma mãnh, nói: “Có vẻ như ta vẫn còn nhiều chuyện chưa thỏa mãn.
Lão phán quan đó dù sao cũng là phụ thân của A Cửu, ta và lão tính ra cũng là hai kẻ ngang vai ngang vế.
Nhưng xét về công thì ta đã nuôi nấng A Cửu bao nhiêu năm như vậy, chỉ có lão đó chưa từng nuôi nấng A Cửu ngày nào.
Chưa có sự đồng ý của ta, lão đã ép A Cửu phải thực hiện khảo hạch gì gì đó, hại nha đầu ấy thống khổ, chẳng có ngày nào nó thực sự vui vẻ.”
“Nàng định làm gì?” Cùng Kỳ cảm thấy sợ hãi.
Diệp Lạc Hy xoa cằm một lúc rồi đáp: “Không phải lão già đó thích nhất là nữ sắc sao? Vậy thì ta chỉ cần cho lão đoạn tử tuyệt tôn là được rồi.” Diệp Lạc Hy nở nụ cười tươi như hoa.”
Cùng Kỳ đỡ trán.
“Nhưng làm như vậy, liệu rằng lão ta có phát hiện ra là nàng làm không?” Cùng Kỳ hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy nhìn hắn hồi lâu, nhìn đến mức hắn cảm thấy rợn cả người, lạnh lẽo sống lưng.
Diệp Lạc Hy xoa cằm, nhìn Cùng Kỳ rồi lấy từ trong không gian ra một lọ thuốc, dúi vào tay hắn nói: “Không phải ngươi trước nay luôn cấm đoán ta, không cho ta mấy khi gần gũi với nam nhân hay sao? Vậy thì ngươi thay ta làm đi.
Bỏ cái này vào thức ăn của lão, lão sẽ tự động liệt thôi.”
Nói rồi, Diệp Lạc Hy thoắt cái đã hóa thân thành một cái bóng màu đen, lẫn vào đám quỷ kia rồi biến mất không giấu vết, để cho Cùng Kỳ đứng ở đó bất động, cái bóng trắng từ miệng hắn bay ra bay phiêu phiêu trong gió.
Sau đó, hắn bất lực đành làm theo những gì nàng muốn làm.
Có điều về sau hắn chắc rằng bản thân sẽ phải tự kiểm điểm lại, tránh cho bản thân có ngày bị nàng hại chết từ lúc nào không biết.1
…
Theo trí nhớ của Diệp Lạc Hy, cái nơi dùng để cất giữ được mấy cuốn sổ sinh tử của từng người là một căn phòng không chỉ rộng vô tận mà còn lớn đến độ khiến người ta bị lạc vào, y chang như một mê cung.
Có điều, năm đó sổ sinh tử của nàng lại không được giấu ở cái nơi như mê cung sách đó mà lại được giấu ở một chỗ khác.
Nàng chỉ cần theo trí nhớ, đến đó để lấy là được rồi.
Men theo con đường mòn dài đến vô tận, mở ra một cánh cửa, dẫn nàng đến với một khu vườn đỏ rực một màu hoa