Cỏ Vô Ưu.
Sở dĩ nó có tên gọi như vậy là vì dược tính của nó.
Loại cỏ này một khi ai đã sử dụng nó, chỉ cần một lần, liền có thể sở hữu thân thể kim cang bất hoại, bách độc bất xâm.
Nếu như biết cách phối dược, còn có thể khai thông võ công bị kìm hãm, nâng cao linh lực và linh căn.
Chưa dừng lại ở đó, máu của người uống cỏ Vô Ưu còn có thể chữa được bách bệnh.
Vì vậy, họ mới gọi nó là cỏ Vô Ưu.
Tuy nhiên, cỏ Vô Ưu trong tự nhiên rất hiếm, mà để trồng ra được chúng càng hiếm có hơn.
Bởi vì điều kiện sống của cỏ Vô Ưu rất khắc nghiệt, lại còn có thời gian ủ hạt để sinh trưởng lên đến ngàn năm và chỉ mọc duy nhất ở ngọn núi nơi trung tâm rừng Tinh Không.
Cái tên cỏ Vô Ưu này là do Tiêu Nguyệt Dạ đặt cho, nhờ vào công hiệu mà nó đem lại trong kiếp trước, khi hắn ép nàng sống chết đi tìm cỏ Vô Ưu về để cứu ái nhân của hắn.
Và lý do để Diệp Lạc Hy phải lấy cỏ Vô Ưu này, chính là vì bản thân sau này.
Nàng không ngần ngại ngay lập tức đem nó nhai nát, nuốt xuống bụng.
Công dụng bộc phát ngay lập tức, nàng có thể cảm nhận ra ngay một dòng tiên khí cuộn trào chảy trong huyết cản, cảm nhận được dần sự biến đổi của cơ thể, khiến nàng giống như lần nữa được tái tạo lại thân xác này.
“Ta muốn các ngươi đến phủ của ta ở, đừng ở trong không gian nữa.” Nàng đề nghị với bọn họ.
“Chủ nhân, không lẽ ở phủ còn có chuyện gì người cần chúng ta làm hay sao?” Diệp Nam nghiêng đầu hỏi.
“Thật ra cũng không có gì.
Chỉ là thân phận hiện tại của các ngươi, nếu như sau này các ngươi muốn ra ngoài, có kẻ hỏi đến, ta cũng cần một cái tên của các ngươi để giải thích với chúng nhân, có được không?” Nàng gãi gãi má, gượng gạo nói.
“Chẳng phải chỉ là đặt tên thôi sao? Ngươi cứ đặt bừa một cái tên là được rồi.
Ta thấy kỹ năng đặt tên của ngươi cũng không tệ mà.” Đào Ngột vui vẻ, tiếp tục đem hai viên ngọc châu trong suốt ra xăm soi: “Ba tên tinh linh do ngươi sinh ra cũng được đặt tên rất đàng hoàng đấy.”
Nàng nhìn bọn họ, bất lực thở dài rồi nói: “Ít nhất cũng phải cho ta một cái họ được không?”
“Ngươi phiền quá đấy.
Nhưng nếu như ngươi đã muốn gọi, thì gọi đơn giản thôi.
Ta là Mục Bạch.”Cùng Kỳ vừa lau tay, vừa nghiến răng, nói.
“Ta gọi Lục Thần Vũ.”Hỗn Độn nghiêng đầu, gót chân di di lên người Điêu Sư.
“Nhan Phong Trí.” Thao Thiết đi vào trong nhà, đóng cửa.
“Nếu như ba người bọn hắn đã tự chọn tên hết rồi, vậy thì ngươi đặt cho ta một cái tên đi.
Ta không biết đặt tên đâu.” Đào Ngột tiếp tục nghịch cái cốc vàng.
Nàng nhìn Đào Ngột, sau đó nói: “Từ Mạc Quân.
Cùng Kỳ, gọi ngươi là Từ Mạc Quân, được chứ?”
Đào Ngột ngạc nhiên đến ngây người nhìn nàng một lúc, sau đó vui vẻ cười ha ha, nói: “Ta thích cái tên này đó nha.
Cứ gọi như vậy đi.”
Rốt cuộc thì việc đầu tiên cũng đã xong, xem như bây giờ cũng có cái tên đàng hoàng để gọi.
Nếu như cứ ở bên ngoài gọi bằng danh tự thiên hạ như vậy sợ rằng sẽ khiến thiên hạ này sợ chết mất.
“Chủ nhân.” Đằng sau lưng nàng có tiếng gọi.
Nàng quay lại, đã nhìn thấy Hỏa Tinh Linh cùng Viêm Cơ Nữ Vương đã ở đằng sau lưng nàng, bộ dáng cung kính.
“Các ngươi muốn làm gì nha?”
“Ngươi là con gái của chủ nhân.” Viêm Cơ Nữ Vương và Hỏa tinh linh quỳ trước mặt nàng, nói: “Vì vậy, cũng sẽ là tiểu chủ nhân của chúng ta.
Chúng ta tự nguyện ký khế ước thú cùng người.”
Diệp Lạc Hy thở dài, nói: “Nói hai người nghe này.
Diệp Nam ta đối với hắn không hề ký khế ước thú, hắn là do ta dùng nhân sâm vạn năm và Thanh Liên Đăng thảo tạo ra.
Còn Ma Long và Tam Lang là do tai nạn mà thành.
Ta trước nay không cưỡng ép ai, cũng không gò bó ai bao giờ.
Hai người không cần ép buộc bản thân mình đâu.”
Viêm Cơ Nữ Vương vẫn không từ bỏ