Bình thường, sau khi chép phạt xong, cả mười hai huynh đệ đều sẽ đến tìm sư phụ lấy lòng người, xin lỗi để người đừng giận bọn họ nữa.
Nhưng khi đại sư huynh cùng tam sư huynh đem bản chép phạt của mọi người trình lên, nộp cho sư phụ, đã thấy trên dưới trong ngoài phủ đã khác đi rất nhiều.
Không phải phủ của họ được sửa sang lại, hay là xây thêm điện mới mà chính xác là vì Ma Long và Tam Lang đều không có ở đây.
Thay vào đó là một đám tinh linh mang họ Diệp, còn thêm một Viêm Cơ thế chỗ Ma Long và Tam Lang.
“Sư phụ.”Lưu Nhất Thanh cúi đầu, đưa mắt dè chừng nhìn nàng, nuốt nước bọt.
“Ừ?” Diệp Lạc Hy vẫn cúi đầu xử lý chồng công văn cao ngồng trước mắt, không hề ngẩng đầu lên.
“Bọn họ là ai ạ? Làm gì ở phủ của chúng ta?”
“Là khế ước tinh linh của ta đó.
Tam Lang và Ma Long ra ngoài thay ta có việc, ta để họ thay hai đứa nó chăm lo trong phủ.” Nàng tiếp tục chấm mực, lại lấy tiếp một tập công văn khác, mở ra, lại đọc, lại phê, lại sửa.
Nhìn sư phụ chăm chỉ làm việc như trước, ngữ điệu cũng không còn đáng sợ nữa, cũng không còn lạnh tanh đến mức dọa bọn họ sợ muốn chết như khi người vừa tỉnh lại nữa, cả hai mới yên tâm thở phào.
“Sư phụ, bọn con chép phạt xong rồi.
Lần này sư phụ có thể….”Lưu Nhất Thanh hướng nàng cầu xin.
“Không thể.
Phạt là phạt.
Bởi vì con là đại sư huynh.” Nàng bây giờ mới đưa mắt lên nhìn Lưu Nhất Thanh, sau đó lại tiếp: “Nếu như con gặp ta trễ đi một năm, có thể ta sẽ nương tay với con một chút.
Nhưng con thấy đó.
Con là đại đệ tử của ta.
Thân là đại sư huynh nhưng không thể làm gương, tôn ti sẽ loạn hết không phải sao?”
Nhạc Tử Liêm tiến đến xoa bóp hai vai nàng, cầu tình cho đại sư huynh: “Nhưng mà sư phụ, người đừng nghiêm khắc quá.
Người cũng biết mà, nếu như đi dọn nhà xí một năm như vậy, sợ rằng một năm tới đại sư huynh không thể lấy vợ nha.”
“Vậy thì ta có một chủ ý này đi.” Nàng buông bút, rồi nói: “Gọi đám nghe lén ở bên ngoài vào đi, ta biết các con ở ngoài đó.”
Ngoài cửa, mười đứa khác cũng đang đứng nấp nấp ló ló ở đó, bẽn lẽn bước vào.
Nàng nhìn chúng một lượt rồi nói: “Nếu như các con đã muốn đến đây cầu tình cho Nhất Thanh và Tiểu Hạo, vậy thì thế này đi.
Phá phủ, đánh nhau, gây lộn, thiệt hại tổng cộng là ba trăm hai mươi mốt thanh tệ trắng, bốn trăm sáu mươi hai kim tệ đỏ, chín trăm ba mươi lăm kim tệ vàng và một trăm lẻ bảy kim tệ lam.
Nếu như các con có thể kiếm lại số tiền đó, ta sẽ bỏ qua cho các con lần này, đồng thời điểm tâm, quà vặt và cả chuyện cho các con ra ngoài chơi cũng sẽ không bị cắt giảm.
Thế nào?”
Mười hai đứa nhìn nhau.
Chúng chưa từng kiếm tiền bao giờ.
Tiền trước nay đều là sư phụ kiếm ra, nuôi nấng bọn họ.
Bây giờ bọn họ kiếm tiền, biết phải làm thế nào đây?
“Tất nhiên các con muốn làm thế nào ta không quản các con.
Tuy nhiên, không được dùng nguyên liệu trong phủ ta đem ra ngoài bán.
Các con có thể giúp đỡ người khác, để lấy kim tệ, cũng có thể hạ phàm xuống trần, tự mình tìm kiếm thảo dược, tự mình luyện đan rồi đem bán.” Nàng gợi ý.
“Thời hạn là bao lâu vậy sư phụ?” Quân Cửu rụt rè giơ cánh tay lên hỏi nàng.
“Bởi vì các con đã gây ra tất cả chuyện này trong vòng nửa năm, nên thời hạn các con tìm về cho ta đủ lượng kim tệ cũng sẽ là nửa năm.
Tính từ cuối tháng này đến đầu tháng ba năm sau.
Ta không cần biết các con làm cái gì, ta chỉ cần biết các con đã kiếm đủ tiền.” Nàng mỉm cười, nghiêng đầu hỏi: “Các con có làm được không?”
Đám trẻ nhìn nhau, sau đó đồng loạt gật đầu.
“Tuy nhiên, ta có một vài điều cần phải quy định cho các con hiểu như sau.” Nàng cười.
“Thế nào ạ?”
“Số tiền đó phải là do các con làm ra.
Tuy nhiên, không được cướp bóc, không được giết người, không được trộm cắp, không được lừa gạt, không được dùng uy danh của ta hay thái sư phụ kiếm tiền, càng không được nhờ người khác giúp các con.
Và tuyệt đối, không được giao du với người của hoàng thất, đặc biệt là Thanh Hà tiên tử và quận chúa Thiên Tư Tư.” Nàng ra mỉm cười.
Cả đám nhìn