Chiết Nhan nhìn Diệp Lạc Hy, nhíu mày sau đó đập bàn quát: “Hoang đường! Ngươi biết được thông tin này từ đâu?”
Diệp Lạc Hy không nói gì, chỉ làm một bộ mặt thản nhiên gạt chén trà, nàng đối với thái độ kinh ngạc đến tức giận của Chiết Nhan kia đúng như trong dự đoán.
“Ta hà tất phải giấu thượng thần làm gì? Dù sao Thượng thần đối với nương ta cũng là chỗ quen biết.
Người còn là trưởng bối của ta, hà tất gì ta phải giấu.
Đó là còn chưa nói đến, ta còn biết được rất nhiều thứ sẽ xảy ra trong tương lai mà không ai ngờ được tới.
Không biết Chiết Nhan thượng thần, có muốn nghe qua?” Diệp Lạc Hy khẽ cười, đưa tay về phía ông ta.
Chiết Nhan do dự, nửa tin nửa ngờ Diệp Lạc Hy, dường như ông không muốn tin một kẻ có khả năng che giấu bản thân lâu đến như vậy, thậm chí còn che mắt cả những vị thần thượng cổ, thật sự là quá đáng sợ rồi.
Diệp Lạc Hy biết Chiết Nhan đang do dự, liền cười: “Chiết Nhan thượng thần, xin người yên tâm.
Cái ta cho ngài xem chẳng qua chỉ là cho ngài thấy ký ức của ta mà thôi.
Nếu như xem xong rồi mà ngài còn nghi ngờ ta, thì hãy xem như đây là một câu chuyện tầm phào đi.
Chỗ ta còn có một viên vong ức đan, chỉ cần ngài uống một viên, cuộc trò chuyện này của ta với ngài xem như chưa từng có.”
Từ đầu đến cuối câu chuyện, Chiết Nhan đều dùng Đồng Tâm Thuật, có thể dò xét xem Diệp Lạc Hy có nói dối hay không.
Thế nhưng, chén trà của ông từ đầu chí cuối đều bình lặng như mặt hồ nước, đến một cái gợn nhẹ cũng không hề có.
Mặc dù Chiết Nhan không muốn tin, nhưng công tuyệt có thể thử.
Dù sao thì như Diệp Lạc Hy đã nói, nàng có vong ức đan đủ dùng.
Chiết Nhan liền đưa tay, nắm lấy bàn tay của Diệp Lạc Hy.
Ông nói: “Tốt nhất là ngươi đừng có lừa ta.
Bằng không, ta nhất định sẽ đem việc ngươi giả trúng độc đi phanh phui toàn bộ.”