“Hy Hy, sao nàng lại cho ông ta biết được nàng là người trùng sinh trở về?”Hỗn Độn không hiểu.
“Chiết Nhan là một quân cờ rất tốt.
Nếu như có thể có được sự trợ giúp của ông ta, há không phải chuyện của chúng ta sau này càng thuận lợi hay sao?”Diệp Lạc Hy đặt chén trà xuống, nhìn Hỗn Độn mỉm cười.
Ân, hắn pha trà thật ngon.
“Nhưng bộ dáng của ông ta chính là bị dọa phát hoảng rồi.
Nàng còn nghĩ ông ta sẽ đồng ý giúp đỡ nàng hay sao?” Đào Ngột không hiểu, rõ ràng là Chiết Nhan đã bị nàng dọa cho hết hồn kia mà?
“Các ngươi không hiểu rồi.
Chiết Nhan tuy nói là mộc lan vạn năm không nở hoa.
Nhưng chỉ tới mấy vạn năm sau ta mới biết là hoa lão đã nở từ đời nào rồi nhưng chưa giám ngắt đấy.” Diệp Lạc Hy đầy ẩn ý, nụ cười của nàng càng ngày càng biến thái.
“Ý nàng là lão đấy có ý trung nhân rồi sao? Ai mà xui xẻo thế?” Cùng Kỳ xoa cằm ngẫm nghĩ.
“Cái này nói ra thì Thao Thiết à, sau này ngươi vạn nhất đừng ở trước mặt lão hiện về nguyên hình đó.” Diệp Lạc Hy gượng gạo nhìn Thao Thiết, gãi gãi má.
Thao Thiết nghiên đầu, tỏ vẻ không hiểu.
“Năm đó khi ta phong ấn ngươi, ngươi có biết là ngươi đã gây loạn ở đâu không?” Diệp Lạc Hy lườm Thao Thiết.
Thao Thiết bị phu nhân nhà mình lườm như vậy, giật mình một cái sợ hãi, sau đó liền bày ra vẻ mặt tiểu nãi cẩu bị oan ức mà nói: “Núi Bắc Tự Thanh Khâu.”
Diệp Lạc Hy xoa xoa thái dương, tiếp: “Phải! Núi Bắc Tự Thanh Khâu.
Nguyên lai hồi trước Hồ Đế trấn giữ toàn bộ Thanh Khâu.
Sau đó ông ta sinh ra năm đứa con trai và hai đứa con gái.
Sau khi những đứa con của ông ấy trưởng thành, ông đã chia Thanh Khâu thành nhiều nơi cho các con cai quản.
Núi Bắc Tự Thanh Khâu chính là nơi cư ngụ của tứ thiếu gia của nhà Hồ Đế Thanh Khâu Mặc Chân.
Lúc ngươi tấn công Thanh Khâu, đã vô tình giết chết vị hồ đế này.
Mặc