Đối với Tiêu Nguyệt Hoa, mặc dù đám đồ đệ hãy còn đề phòng nàng, nhưng cũng từng nghe Ma Long kể chuyện, đám đồ đệ nghe về Tiêu Nguyệt Hoa, nghe ở Ma giới, Tiêu Nguyệt Hoa đã đón tiếp sư phụ của chúng nồng nhiệt ra sao, khiến đám nhóc con cũng rất vừa ý với vị quận chúa có xuất thân ma tộc này.
“Nguyệt Hoa cô cô.” Bạch Hiểu Hiểu hỏi nàng một câu: “Tại sao Ma Tôn lại đến đây?”
Tiêu Nguyệt Hoa hơi sững người.
Sau đó nàng cũng nói thật rằng, bản thân nàng cũng không biết.
“Tiểu cô cô.” Chu Thành vỗ vai nàng, nói: “Thật may, cô cô là nữ nhi a.”
Tiêu Nguyệt Hoa không hiểu, hỏi: “Tại sao ta lại may mắn khi là nữ nhi?” Thiên hạ ai mà không biết nữ nhi ở Ma giới vô cùng khốn khổ cơ chứ?
“Bởi vì nếu như tiểu cô cô là nam nhân, các sư mẫu sẽ ghen chết a~” Kim Ngọc Nghiên phe phẩy quạt xếp, cười đầy ẩn ý.
Tiêu Nguyệt Hoa càng trợn mắt, kinh ngạc: “Các sư mẫu?”
Đám đồ đệ nghe nàng kinh ngạc như vậy, liền có thể đoán được là nàng không hề biết sư phụ đã có sư mẫu rồi a~
“Ta chỉ nghe tỷ tỷ nói tỷ tỷ đã có người trong lòng.
Nói ta khi nào có dịp lên Cửu Trùng Thiên sẽ chỉ cho ta thấy.
Nhưng mà, nếu như các ngươi đã nói là “các”, vậy có nghĩa rằng đó không phải là một người đúng không?” Tiêu Nguyệt Hoa có phần tinh ý.
“Đúng a~” Lam Hạo nhanh nhảu gật đầu: “Không phải chỉ có một người, mà có tới bốn người lận a.”
Tiêu Nguyệt Hoa trợn cả mắt.
Bốn người cơ á?
Nhìn biểu hiện của nàng, đám đồ đệ càng thêm chắc chắn là sư phụ chưa từng tiết lộ cho quận chúa biết rồi.
Cho nên càng cao hứng kể rằng: “Sư phụ là được ưu ái đó.
Các sư mẫu đều chịu ở rể ở Diệp phủ a.”
Tiêu Nguyệt Hoa nghe như vậy, liền kinh ngạc càng thêm kinh ngạc.
Sau đó câu chuyện thiên tình sử của Diệp Lạc Hy đã trở thành đề tài để một đám nhóc con chưa trải vị tình bao giờ đem ra bàn tán.
Sôi nổi đến độ, mười ba con người đang chụm đầu vào nhau tám chuyện kia không hề biết, có người đang đến.
Diệp Lạc Hy dù mệt mỏi, cũng chỉ cần có thể yên giấc nửa canh giờ, liền ổn định tâm tình rất tốt.
Nàng vốn là muốn đến tìm đám đồ đệ thường tụ tập ở vườn đào nói những chuyện nàng không thể nghe, gọi chúng có chuyện cần nói một chút.
Không ngờ, nàng lại nghe được câu chuyện sôi nổi như vậy của đám nhóc con còn chưa lớn quá tuổi.
Điều đó đã khiến nàng cảm thấy có chút dạy hư trẻ con rồi.
Liền muốn chấn chỉnh bản thân một phen.
Có điều, còn chưa kịp xoay người rời đi thì Hỗn Độn đã